Dạ Vũ không thích gam màu trắng trơn đơn điệu tại bệnh viện, có lẽ vì sau khi bước qua khỏi bậc cửa niên thiếu cô đã phải làm quen với nó hàng ngày, thế nên màu sắc nhìn như thể sạch sẽ và thanh khiết này trong mắt Dạ Vũ lại mang quá nhiều đau khổ.
Cô nằng nặc đòi về nhà, Kinh Vũ cũng không thể ngăn cản được quyết định của cô, vậy là anh ta đồng ý, lắm lúc cô tự nghĩ cái tính cố chấp, ương bướng của mình đã bị anh ta chiều đến hư rồi.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng buổi sớm vẫn chưa chiếu hết ngõ ngách trong căn phòng, trên chiếc giường ga đệm tối màu chăn bông e ấp thân thể nữ nhân non mềm nhu nhuyễn, làn da trắng trơn bóng như lụa tơ tằm ẩn hiện sau lớp váy Voan tinh mịn.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, đánh tan giấc mộng xuân thu của Dạ Vũ, cô sờ s0ạng khắp giường tìm chiếc di động phiền toái, mơ mơ màng màng bắt máy trong bộ dạng ngái ngủ:
" Alo, ai vậy?"
" Chào buổi sáng cô Tư Không, tôi là Tô Mỹ gọi đến từ phòng nhân sự."
Nghe đến đây ngũ quan Dạ Vũ bỗng nhiên tỉnh táo, cô mở toạc mắt ra nhìn thẳng lên trần nhà, có phải mình đã trễ giờ làm rồi không? Cấp tốc nhìn sang đồng hồ báo thức hình quả táo trên bàn, phát hiện thời gian vẫn còn quá sớm.
Không phủ nhận được đầu óc phong phú của cô đã suy diễn ra hàng tá thứ hoang đường.
Cô nhớ rằng đêm qua đã hoàn thành xong bản báo cáo chi tiết, còn chưa kịp mang vào phòng anh thì cơn đau dạ dày đột ngột ập đến, vì vậy cũng quên bẵng chuyện này, lẽ nào Tiết Đông Phong không nhìn thấy bản báo cáo nên cho rằng cô không thể đảm đương công việc ở Tử Đằng, quyết định sa thải cô sao?
Dạ Vũ bất an hỏi:
" Cho hỏi chị Tô gọi tôi có việc gì không ạ?"
" Cô Tư Không, tôi muốn thông báo rằng hôm nay cô được nghỉ một ngày, không ảnh hưởng đến những ngày nghỉ phép còn lại trong tháng, hôm sau vẫn đi làm lại bình thường."
Nỗi căng thẳng trên mặt cô giãn ra, thay vào đó là vô cùng ngạc nhiên, lại nghe:
" Đây là đãi ngộ đặc biệt của công ty giành cho nhân viên mới, chúc cô có một ngày nghỉ vui vẻ và thoải mái."
Dạ Vũ mừng thầm, trách mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, toàn suy nghĩ vớ vẩn tự dọa bản thân.
Cô vui vẻ đáp lời:
" Vâng, cảm ơn chị Tô."
Sau khi tắt máy, Dạ Vũ che tay ngáp ngắn ngáp dài, nhìn ra cửa sổ bên ngoài đã rả rích tiếng mưa đông.
Cô kéo cao chiếc chăn bông vừa vặn thân người đến cằm, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng tống khứ toàn bộ bừa bộn trong lồ ng ngực theo làn thở mỏng, cười một cách vui sướng.
Cơn mưa không lớn nhưng dường như chẳng muốn tạnh, mang theo không khí se lạnh tràn vào khiến người ta không muốn ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Sau những ngày bị công việc vắt gần như cạn kiệt năng lượng, Dạ Vũ chỉ muốn đánh thêm một giấc ngủ dài cho tinh thần khoan khoái trở lại.
Nhưng lạ thay có cố gắng thế nào Dạ Vũ cũng chẳng thể vào lại giấc, đành vậy, vận cô định sẵn là số khổ rồi, được hưởng thụ một chút lại thấy không quen.
Cô chăm chút bản thân tươi tắn hơn mọi khi, tự thưởng cho mình một nồi lẩu ngũ vị mà nhiều ngày qua không có thời gian vào bếp, ăn một cách ngon lành.
Cuối cùng cơn mưa cũng tạnh, cô đến bệnh viện thăm mẹ mình, khi trở về lại bất tri bất giác đi đến công viên bên cạnh trường trung học năm xưa.
Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng con người đều đã đổi thay.
Dạ Vũ đứng lặng nơi đó rất lâu, nhìn tán cây già phiêu phiêu lá vàng giữa không trung, hồi ức trong cô lại da diết đến tìm, đoạn thanh xuân ngây thơ ùa lên môi cô, nụ cười của năm xưa lại nở, nhưng đã mất đi nét thuần khiết.
Chiếc xe sang trọng lao nhanh trên đường, Tiết Đông Phong ngồi ở hàng ghế sau bỗng ngẩng đầu, tâm tình bất ngờ dừng lại, anh đột nhiên nói với người lái:
" Dừng xe."
Từ xa, hình bóng thanh thoát tựa thân liễu in rõ vào đồng tử anh, vẫn khuôn mặt tinh tế đến xao xuyến lòng người đó, vẫn mái tóc bồng bềnh tựa phù vân đó, có điều ánh mắt mà Đông Phong ném đến mỹ cảnh kia lại phô bày tới chín phần ghét bỏ.
Đôi môi kiêu bạc vô thức cong lên:
" Năm đó em là người rũ bỏ tất cả mà không chút luyến tiếc gì, bây giờ còn mặt mũi để quay lại nơi này, vấy bẩn lên hồi ức thanh sạch của tôi ư?"
Ít giây sau một cuộc gọi vào số di động của Tống Dật được diễn ra, vừa bắt máy Tống Dật đã đón nhận thanh giọng lạnh lùng đáng sợ:
" Mua lại công viên bên cạnh trường trung học cho tôi."
Tống Dật ngạc nhiên vô cùng, nơi đó không mang giá trị kinh tế cao, dù sở hữu cũng chỉ có thể bỏ trống, anh ta bạo gan hỏi:
" Tiết tổng, anh định làm gì với mảnh đất đó."
" Tháo dỡ toàn bộ công viên, xây căn hộ cho thuê."
Tống Dật kinh ngạc nghĩ thầm: Không phải chứ? Anh định lấn sang bất động sản luôn sao?
Quyết định này của anh quá đột xuất và khó hiểu, nhất thời Tống Dật cũng thấy ngỡ ngàng.
Đông Phong chẳng buồn ngoảnh lại nhìn thêm lần nào nữa, anh cho xe vượt qua khỏi công viên.
Vô thức cô xoay người, chợt cảm