" Tôi đổi ý rồi.
Em cầu xin tôi đi, cầu xin được làm t ình nhân của tôi đi."
Giọng anh lạnh như nước, ghim thẳng vào tâm can cô, đôi mắt tinh ranh hoàn toàn kiểm soát tầm nhìn Dạ Vũ.
Cô ngửa gương mặt đầy lệ lên, không còn nhận ra người đàn ông này là ai nữa, anh tàn nhẫn, bỉ ổi, thậm chí là hoang đường.
Phải, cô từng nợ anh, nhưng không đáng để bị chà đạp thế này, anh định hủy hoại cả cuộc đời của cô mới chịu vừa lòng hay sao.
" Đông Phong, anh tha cho bà ấy đi được không? Ân oán của chúng ta, bà ấy nào có tội gì."
Ngón tay anh thình lình cứng như kìm sắt, bóp mạnh vào xương hàm mềm mỏng của cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, vô thức cơn giận dữ lướt qua tim: Em ghét trở thành người phụ nữ của tôi đến vậy ư? Ngay cả nói dối cũng không muốn.
Anh nheo mắt, cười nham hiểm:
" Em nghĩ tôi là loại người gì? Tôi chưa bao giờ làm những chuyện không mang lại lợi ích cho mình, thứ mà Tiết Đông Phong này muốn nhất định phải có được."
Có lẽ anh không cảm nhận được, mà kể cả khi có cảm nhận được anh cũng chẳng quan tâm, chính là vào thời khắc anh thốt ra câu nói bá đạo này trong vô thức cơ thể cô đã khẽ run rẩy.
Dạ Vũ bắt đầu cảm thấy sợ, nhìn anh bằng sự dè chừng như thể con mồi nằm dưới móng vuốt sắc của đại bàng, ngay cả khi phản kháng cũng là tìm đường chết.
Cô bắt đầu hiểu ra vấn đề, hóa ra ngay từ khoảnh khắc cánh cửa Tử Đằng rộng mở chào đón thì phía sau nó đã chứa sẵn một âm mưu, một kế hoạch trả thù không đơn giản như cô nghĩ.
Đồng tử Dạ Vũ co cúm bên dưới gương mặt phủ băng kia, nhàn nhạt hỏi:
" Nếu như tôi không thuận theo ý anh thì sao?"
" Vậy thì cả đời này em cũng đừng hòng gặp lại mẹ mình nữa."
Giọng nói Tiết Đông Phong khàn đặc, lọt vào tai cô một thứ âm thanh vừa tàn nhẫn lại vừa lạnh lùng.
Ánh nhìn chăm chăm giáng xuống người cô, giống như cơn lốc điên cuồng bóp nghẹt người đối diện.
Tập đoàn Phong Thị có ảnh hưởng lớn thế nào đến cả nước Hoa Hạ này, đâu phải cô không rõ, anh có thân phận gì cô lại càng biết tỏ hơn ai hết, muốn xóa sổ một cái tên từng tồn tại trên thế gian lại còn cần phải suy nghĩ hay sao.
Dạ Vũ tuyệt vọng kéo bàn tay anh ra khỏi cằm mình, trên khuôn mặt xinh đẹp giống như bị đóng băng vậy, không có lấy bất kỳ biểu cảm nào, đôi mắt phượng rũ xuống lệ thành dòng thi nhau tuôn ra:
" Xem như tôi cầu xin anh, anh muốn chà đạp tôi thế nào cũng được, làm ơn tha cho bà ấy."
Biết Dạ Vũ đã không còn đường phản kháng, bắt buộc bây giờ phải quỳ phục dưới chân mình, Tiết Đông Phong tà mị cười, nụ cười đầy khinh bạc.
Nhưng không hiểu sao lòng anh lại châm chít khó chịu.
Anh quay lại ghế xoay tại bàn làm việc, nhấn phím gọi trên điện thoại bàn:
" Gọi Thư Ký Lâm vào đây."
Gác máy, anh chỉ tay về hướng cửa sổ, một chiếc bàn phủ sơn trắng và ghế dựa cùng màu, bày trí đơn điệu mà nói đúng hơn là cứng nhắc, giống với mọi thứ trong phòng này, giống cả anh.
" Đó là bàn làm việc của em, ở công ty em là thư ký riêng của tôi, từ nay về sau bất cứ khi nào tôi gọi em đều phải lập tức có mặt, phục vụ tôi."
" Mẹ tôi đang ở đâu?"
Anh cau mày khó chịu khi cô không để tâm tới lời mình nói.
" Nếu em ngoan ngoãn, thi thoảng tôi sẽ đưa em đến gặp bà ấy.
Em không phải lo, nuôi một bệnh nhân sống thực vật không làm tôi phá sản được đâu."
Dạ Vũ không biết có nên tin người đàn ông này không, nhưng có thể làm được gì, mẹ cô đang nằm trong tay anh ta.
Anh vẫn như vậy, ngang ngược và khó chiều.
Đông Phong bắt đầu bận rộn với công việc trên bàn, hờ hững bảo:
" Lau sạch cái bộ mặt đáng thương vô dụng đó của em đi, một chút nữa Thư Ký Lâm đ ến sẽ hướng dẫn công việc cho em."
Cô sụt sịt bước lại gần, rút vài tờ khăn giấy đặt trên bàn làm việc của anh.
Tiết Đông Phong liền ngẩng đầu nhìn:
" Em vừa làm gì?"
" Dùng khăn giấy, không phải như vậy cũng không được chứ?"
Anh khó chịu, quay lại với màn hình máy tính:
" Mang vứt đi.
Đồ mà người khác đã chạm vào tôi không dùng nữa."
Cô ngây người, trong hồi ức Dạ Vũ chưa bao giờ thấy anh có thói quen này, có lẽ là sau khi rời Hoa Hạ.
Dạ Vũ cầm lấy hộp khăn giấy, lẩm bẩm:
" Thật phung phí."
Sau giờ nghỉ trưa, Dạ Vũ mang một số hồ sơ đưa đến các phòng khác xử lý, cửa thang máy mở ra cô đã nhìn thấy thư ký Lâm cùng trưởng phòng Ngụy đang cười nói vui vẻ ở hành lang, vừa thấy Dạ Vũ xuất hiện cuộc trò chuyện thân tình liền gián đoạn.
Cô lịch sự hơi cúi đầu chào rồi nhanh chóng lướt qua, nhưng dường như gió muốn lặng mà cây chẳng muốn ngừng.
" Vừa được thăng chức lên làm thư ký riêng thì cô đã quên mất tôi rồi nhỉ?"
Dạ Vũ dừng lại, không khó để nhận ra đó là âm giọng của Ngụy Thư Kỳ, màu giọng lảnh lót lẫn chút đanh đá.
" Trưởng phòng Ngụy có vẻ đã nặng lời rồi, sao tôi lại không nhớ người đã hắt cà phê lên người mình chứ, hay ngày hôm ấy không đủ ấn tượng vì vậy mới khiến trưởng phòng