Ở một nơi khác.
Trước cửa công ty Tử Đằng, Tiết Đông Phong trong bộ Vest trắng được đặt may kỳ công bước vội xuống thang cuốn.
Ra đến cửa anh dừng lại hỏi Ngụy Thư Kỳ đang đi ở đằng sau:
" Trưởng phòng Ngụy, việc tôi bảo cô làm đã làm xong chưa?"
Ngụy Thư Kỳ hơi cúi mặt nghiêm túc đáp:
" Tôi đã nhắn cho phía Mã tổng về việc anh sẽ đến muộn rồi, mong họ thông cảm, mọi điều khoản trong hợp đồng nếu có chỗ nào không hài lòng có thể trực tiếp nói lại với thư ký Tư Không."
Đông Phong hờ hững gật đầu:
" Làm tốt lắm, mọi người đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."
Nhân viên đằng sau đồng loạt đáp lời:
" Cảm ơn anh, Tiết tổng."
Anh quay sang Tống Dật:
" Đã là mấy giờ rồi?"
" Tiết tổng, vẫn còn kịp, có lẽ giờ này cô Tư Không vẫn chưa rời khỏi điểm hẹn."
Anh sải chân vội ra khỏi cổng công ty, khuôn mặt đẹp trai như họa tranh dưới vầng nguyệt pha lẫn ánh đèn đêm in rõ vào đồng tử Ngụy Thư Kỳ.
Đợi khi anh đã ngồi vào trong xe rời khỏi, thư ký Lâm mới thúc nhẹ vai Ngụy Thư Kỳ, bất an hỏi:
" Chị Ngụy, nhưng mà nội dung chị đã nhắn cho Mã tổng đâu phải như Tiết tổng đã dặn, tôi sợ nếu xảy ra chuyện gì..."
" Cô ngậm cái miệng của mình lại đi."
Trưởng phòng Ngụy tức giận nhìn xung quanh, lo sợ có người vô tình nghe được đoạn nói chuyện này.
" Cô muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy hết sao?"
" Nhưng mà đâu phải cô không biết tên Mã Viên Nhuận đó là người háo sắc đến mức nào, hơn nữa quan hệ giữa Tư Không Dạ Vũ và Tiết tổng không hề đơn giản, nhỡ như cô ta gặp chuyện gì thì chúng ta..."
" Tôi bảo cô im miệng có nghe không."
Ngụy Thư Kỳ trợn to đôi mắt sắc sảo trừng thư ký Lâm, gắt giọng đe dọa:
" Tôi nói cho cô biết, chúng ta bây giờ đứng chung một chiếc thuyền, việc này cũng có liên quan đến cô, nếu như cô dám bép xép tôi sẽ lôi cô chết cùng."
" Rõ ràng là một mình cô làm thì liên quan gì đến tôi chứ?"
" Được đấy, thư ký Lâm, cô cũng đừng có quên chính cô là người nói với tôi cách này để hãm hại Tư Không Dạ Vũ."
Nắm được thóp của đối phương Ngụy Thư Kỳ tự tin cười rồi rời khỏi, để lại thư ký Lâm một trời thấp thỏm và sợ hãi.
Chính vào lúc này tại phòng A6, quán Bar Tân Giới.
Dạ Vũ nhìn chăm chăm vào màn hình di động sáng lóa trước mắt mình, dãy số hiện bên trên tin nhắn vô cùng lạ lẫm.
" Không thể nào, anh lừa tôi, không thể nào."
Tiết Đông Phong, anh thật sự làm như vậy với tôi sao? Là lỗi của tôi, trên thế gian này mỗi một người nào đó bất hạnh đều là lỗi của tôi sao? Thế nên kết cục này là tôi đáng phải nhận lãnh ư?
Cô siết chặt bàn tay mình, quên luôn cả cảm giác đau đớn trên vết thương cũ: Sáu năm rồi, đã qua sáu năm rồi, tôi luôn sống với nỗi day dứt không nguôi mang tên Tiết Đông Phong.
Khoảnh khắc gặp lại, tôi như chú hề đứng đó nhìn anh, quyết định không chạy trốn nữa, chấp nhận làm chú hề nhẫn nhịn mọi tổn thương mà anh có thể gây ra, dù cho anh có mắng tôi, miệt thị, sỉ nhục tôi, thậm chí anh bắt cóc người thân của tôi để ép buộc tôi quỳ dưới chân anh, tôi cũng đều nhẫn nhịn.
Vẫn tin tưởng anh sẽ không hại mẹ mình, chỉ mong có thể dùng chút thành ý hèn mọn của mình để bù đắp lại những sai lầm đã gây ra.
Nhưng cuối cùng lại không lường được anh hận tôi đến mức này.
Dạ Vũ bỗng nhiên cười, cô cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Mã Viên Nhuận nhìn thấy cô không phản kháng nữa, anh ta ngồi trên người Dạ Vũ gấp gáp cởi chiếc áo sơ mi rồi vứt phăng xuống sàn.
Càng như thế, hắn lại càng thấy k1ch thích.
Mã Viên Nhuận cho thứ gì đó vào trong ly rượu, lắc đều để nó nhanh tan, rồi cầm lên dí vào miệng cô.
" Ngoan ngoãn một chút có phải tốt hơn không, em chiều theo ý tôi, tôi cho em một đêm sung sướng.
Hahahaha..."
Gã ngửa cao mặt cười hoang dại, rồi ép cô uống ly rượu có chứa thứ không tốt lành kia.
Dạ Vũ mím chặt môi, đẩy tay cầm rượu của anh ta ra.
" Chậc chậc...Người đẹp, em lại không biết nghe lời nữa rồi, vậy thì đừng trách anh mạnh tay quá nhé."
" Thả...ra...hummm..."
Cô chống trả kịch liệt, Mã Viên Nhuận bóp chặt hàm Dạ Vũ để có thể đổ rượu vào trong miệng cô, như kìm sắt kẹp cứng vào da thịt để lại vết hằn ngón tay rõ nét.
Chưa thỏa mãn cho sự hoang dại của mình, anh ta cầm cả chai rượu trút ngược xuống mặt cô, chất men cay nồng tràn vào hốc mắt, khoang mũi, tước đoạt dưỡng khí khiến Dạ Vũ gần như không thở được.
Trong tuyệt vọng, cô mở mắt nhìn về những cô gái bồi rượu xung quanh, trên mặt họ chẳng mảy may xuất hiện biểu cảm thương xót gì.
" Cứu...huhmm...cứu tôi..."
Họ vẫn ngồi đó, nhìn cô cười một cách tàn nhẫn.
" Em định kêu ai cứu em đây, đêm nay nhiệm vụ của em là phục vụ tôi.
Làm tôi vui vẻ em sẽ được rất nhiều, cô gái à."
Không...làm ơn buông tha cho tôi, làm ơn...
Trong vô vọng, trong hụt hẫng và đau thương, ấy vậy mà cái tên đáng hận đó lại xuất hiện như thói quen: Tiết Đông Phong, anh đang ở đâu, cứu em...làm ơn cứu em...
Đầu cô bỗng nhiên ong lên như chiếc chuông đồng vọng mạnh bên tai, gương mặt đê hèn phía trên gần như mờ nhạt, mùi thuốc lá, mùi rượu nồng nặc phủ lên toàn bộ gương mặt bất lực của cô, phủ lên thân thể run rẩy mềm nhũn của cô.
Có ai không? Làm ơn cứu tôi, tôi không muốn