Mười lăm phút sau, anh dừng ô tô trước cổng công viên cũ, Tiết Đông Phong bước xuống, đi vòng qua ghế phụ mở cửa xe giúp cô.
Ánh đèn nhập nhoạng trải hai chiếc bóng dài lê thê trên mặt đường, gió đông mang theo hơi lạnh se sắt lên đôi má non mềm, làm mặt cô đỏ lựng như người say rượu.
Đông Phong đưa tay ra, bàn tay trắng sứ đẹp đẽ tựa đã được nghệ nhân cẩn thận gọt giũa.
" Đi theo tôi, cho em một bất ngờ."
Giọng anh ấm như tia nắng đầu mùa hạ, làm tan chảy từng hoa tuyết lất phất rơi trên mái tóc cô.
Dạ Vũ ngước lên, đón lấy nụ cười dịu dàng kia bằng đôi con ngươi ánh nước long lanh, môi mọng khẽ mấp máy như muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại từ bỏ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại, cô có thể đối diện anh mà không phải đau đáu điều gì.
Cô cong môi cười mỉm, đặt tay mình vào bàn tay mềm mại của anh, từng ngón thon dài bao bọc làn da lạnh giá giữa trời đông, ấm áp đến mức khiến lòng cô rung động.
Bước theo sau bóng lưng cao gầy đó, làm ký ức thuở thiếu niên bỗng chốc quay về, và hình ảnh thẹn thùng của lần đầu được anh tỏ tình, trong tích tắc nó làm trái tim cô run lên.
Tiến vào trong công viên cũ, Dạ Vũ bị những thứ hiện ra trước mắt làm cho ngẩn người.
Dọc theo lối đi, những tán cây xanh thẳng tắp lung linh trong ánh đèn màu, dưới mỗi gốc cây đều buộc một chùm bong bóng đỏ rực, trên nền tuyết trắng xóa càng làm sắc đỏ của nó thêm bắt mắt, nổi bật.
Giữa công viên là một đài phun nước lớn, cột nước bắn lên như bức rèm châu, từng chuỗi dài óng ánh phản chiếu dưới ánh đèn, xung quanh bao bọc bởi những bồn hoa, toàn là loại hoa mà cô yêu thích, tạo thành khung cảnh đẹp mê li giữa trời đông, khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.
Bên trái đài phun nước, thân cây Ngô Đồng già cỗi đứng khẳng khiu, trên cành cao nhất trải xuống một tấm băng rôn màu hồng nhạt, với dòng chữ lớn hiện ra: "Bạn học Tư Không Dạ Vũ, đồng ý làm người yêu của tôi nhé."
Cô bị thứ ấy chọc đến bật cười, nước mắt bỗng nhiên lăn dài, cô nghĩ có lẽ là vì xúc động, đây không phải là màn tỏ tình sến sẩm thời trung học của anh sao? Hồi ấy, sau giờ tan học, anh đột nhiên không chịu về nhà mà nằng nặc kéo cô đến đây.
Hôm đó, có rất nhiều người lớn đang đi dạo trong công viên, màn tỏ tình sến súa này khiến cô đứng hình một lúc, vừa bất ngờ, vừa xấu hổ, tới mức mặt mày đỏ chót như quả cà chua chín mọng, không dám ngước lên nhìn ai, cấm đầu chạy một nước về nhà.
Kết quả là, ngày hôm sau bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, và gửi thư mời phụ huynh lên trường nói chuyện, vì đang là học sinh lại bày vẽ yêu đương sớm, hai đứa phải viết kiểm điểm đến sắp gãy cả tay, còn bị bạn bè trong lớp cười nhạo.
Điều đó cũng không xấu hổ bằng mỗi lần về nhà chạm mặt mẹ, bà ấy chỉ nhìn cô mà cười tủm tỉm mãi không thôi, khiến cô chẳng biết chui đi đâu để trốn.
Tiết Đông Phong thì hay rồi, vẫn thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau lần đó Dạ Vũ đã giận anh tận mấy ngày liền.
Anh đột nhiên ôm cô từ phía sau, trùm mùi hương mát dịu lên cơ thể lạnh giá của cô, ghé vào tai Dạ Vũ thì thầm:
" Em có thích không?"
Giọng anh trầm ấm cất lên, kéo tâm trí cô đang lơ lửng trở về.
Dạ Vũ cười cợt:
" Tiết Đông Phong, nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không nghĩ ra được cách tỏ tình nào trưởng thành hơn sao? Thật sến súa."
Đôi mày thanh dài chau lại, anh làm vẻ nghĩ ngợi gì đó, rồi nói với cô một cách nghiêm túc:
" Vậy em thích người trưởng thành thế nào? Hay là tôi gọi một đội phi cơ xếp thành tên em thật to lượn quanh Hoa Hạ một vòng, hay ghi tên chúng ta lên trang nhất báo người nổi tiếng trong nước..."
Dạ Vũ phì cười, ngắt lời anh:
" Có cần phải khoa trương đến vậy không?"
Đông Phong tựa cằm mình vào mái tóc cô, giọng điệu có chút trêu chọc:
" Nghĩa là em thích được tỏ tình kín đáo sao? Vậy giờ chúng ta về nhà."
Cô ngạc nhiên, ngoảnh mặt ra sau hỏi anh:
" Sao tự dưng lại muốn về nhà?"
Ánh mắt Đông Phong lóe lên vài tia gian giảo, giọng nói đặc biệt ám muội:
" Lấy lòng em khó quá, tôi đành phải hy sinh tấm thân ngọc ngà này để dỗ dành thôi."
Dạ Vũ mở đôi mắt tròn xoe nhìn cột nước vương cao trên đài phun, ngượng cứng mặt, khóe môi cũng đông lại không nói thêm lời nào.
Cô thoáng nghe thấy tiếng anh cười nhạo, mặt cô càng ửng đỏ hơn.
Anh siết vòng tay lại, hai xác thân dính chặt vào nhau, hơi ấm truyền đi khắp cơ thể đối phương.
Đông Phong im lặng một lúc, mới lại thủ thỉ vào tai cô:
" Dạ Vũ, tôi xin lỗi.
Trước đây là tôi hiểu lầm em, đã