Từ Giai Tư buổi chiều bị đuổi, An Ninh buổi trưa chợp mắt được tầm nửa tiếng liền rời đi, Thu Đồng dịu dàng nhìn theo em ấy ra ngoài, đến khi không còn nhìn thấy bóng người liền quay lại đuổi vị khách không mời mà đến kia.
Cô so với gió thu cuốn hết lá vàng đi còn lạnh lùng hơn, nắm cổ áo Từ Giai Tư kéo ra ngoài cửa: "Đi mau đi, thong thả, không tiễn!"
Từ Giai Tư giữ chặt cửa không buông, "Đừng, chị Đồng, chị không còn là chị của em nữa rồi! Để em ăn cơm tối xong rồi đi được không?"
Thu Đồng một mặt lạnh lùng: "Không được.
chúng ta chỉ là chị em plastic, số điện thoại của cậu đã bị tôi kéo vào sổ đen rồi!"
"Huhuhuhu, chẳng trách em đây gọi cho chị đều không thể gọi được ~", Từ Giai Tư bỗng nhiên tỉnh ngộ, cầu xin, "Trừ chị ra em không còn nơi nào để đi đâu, huhu, thiệt đó! Chị Đồng, lại yêu thương em một lần nữa đi!!!!"
"Cậu có thể đi tìm Sở Lâm An!", Thu Đồng khoanh tay nhìn cô ấy diễn trò.
Từ Giai Tư lắc đầu thở dài: "Mình hẹn anh ấy không đi".
"Vậy nên mới nhớ tới tôi? Trước đó là ai nói không gặp tôi, muốn ở cùng anh trai nhỏ?", Thu Đồng lôi lời cũ của cô ấy ra dập lại.
Từ Giai Tư chân chó nói: "Hihi, nhân cách nào nói đó chứ đâu phải mình.
Chị Đồng độ lượng, đừng có tính toán với mình mà ~".
Thu Đồng: "Cậu có thể về nhà".
Từ Giai Tư: "Về nhà mấy người kia lại muốn lải nhải nói mình, bị ngốc mới về".
Thu Đồng lười nói với cô ấy, chuẩn bị đóng cửa: "Ai thèm quản cậu đi đâu, chỗ này không hoan nghênh cậu".
Nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại trước mặt mình một cách vô tình, Từ Giai Tư kêu lên một tiếng đầy đau khổ: "Thu Đồng, cậu là quỷ hẹp hòi!!!", không phải là cơm trưa cô chỉ ăn hơi nhiều chút thôi sao! Cứ như vậy mà tuyệt tình đuổi cô ra ngoài! Cơ mà bữa cơm kia đúng là ngon thiệt, hihi.
.....
Kỳ thực trò khôi hài này bắt nguồn từ ân oán trên bàn cơm, An Ninh nấu hai món chỉ vừa đủ cho cô và Thu Đồng ăn, Từ Giai Tư đến nữa nên thành ra không đủ ăn mà cô ấy lại còn không biết nhìn ánh mắt người ta, Thu Đồng tận mắt thấy món cô thích bị cô ấy từng đũa từng đũa gắp sạch mà bản thân lại chỉ có thể ăn khổ qua trộn rau! Nếu không cố kỵ An Ninh đang ngồi trên bàn thì cô đã đá Từ Giai Tư ra khỏi bàn ngay và luôn rồi!
Từ Giai Tư cũng không ngốc đến mức đó, cô ấy có thể cảm nhận được áp suất thấp của Thu Đồng ở trên bàn nhưng cô ấy ăn rất vui vẻ, sao mà rảnh để ý nhiều như vậy.
Ăn cơm xong Thu Đồng lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, sau đó cô ấy mới dần dần nhận ra "tội ác" mà lạnh sống lưng.
Quả nhiên, ngay khi bé ngoan Lộ An Ninh rời đi, chị Đồng đã giải trừ phong ấn, như biến thành đại mai vương quét cô ấy ra khỏi cửa.
Từ Giai Tư lòng đầy oán hận, đứng ở cửa một hồi, hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng vỗ cửa: "Chị Đồng, mở cửa, mở cửa!"
Thu Đồng mở cửa với một ly nước ép dưa hấu trên tay, miệng ngậm ống hút, có chút không kiên nhẫn: "Lại gì nữa?"
Từ Giai Tư nói: "Bé cưng An Ninh đang làm việc ở Hạ Hoa hả? Chúng ta đến đó gặp em ấy không?"
Thu Đồng cau mày, cảm thấy cái tên này thoát ra từ trong miệng Từ Giai Tư sao mà chói tai quá vậy? Có điều cô thật sự chưa từng đến xem em ấy đi làm, thỉnh thoảng cô có đi mua bánh nhưng đa phần đều không thấy An Ninh đâu, bình thường em ấy đều ở phòng bếp.
Suy nghĩ một chút, cô đem nước trái cây uống một hơi cạn sạch.
"Đi thôi!", cô đơn giản thay bộ đồ ngủ buổi trưa ra, tùy ý buộc lại mái tóc, lấy giày ra thay ở cửa ra vào, hất mặt lên trời rời khỏi cửa.
Bạn nhỏ trong lòng Từ Giai Tư ngồi xổm trong góc khóc lóc, Thu Đồng nói cô ấy trọng sắc khinh bạn, rõ ràng chị Đồng cũng y hệt vậy mà! Nhắc tới bé An Ninh liền thay đổi.
Ngày hôm nay cô ấy cũng coi như là được mở mang tầm mắt khi thấy Thu Đồng trước mặt An Ninh, giống như biến thành một con người khác vậy.
Thu Đồng ở trước mặt bọn nhị thế tổ bọn cô là một chị đại, địa vị cao lại có tiền, ăn uống vui đùa đều là số một, khí thế mạnh mẽ lại dứt khoát, rất giống nữ vương.
Nhưng khi đối mặt với An Ninh, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nói năng dịu dàng, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên hiền hòa hơn.
An Ninh đẩy khổ qua đến trước mặt cô, cô cũng không nói tiếng nào mà ngoan ngoãn ăn, làm cho con ngươi Từ Giai Tư nhém chút nữa rớt ra ngoài rồi.
Trong lòng Từ Giai Tư, Thu Đồng là một người rất mạnh mẽ, không gì có thể xuyên thủng được.
Nhớ tới lúc hai người còn học cấp ba, bởi vì trong nhà họ có tiền lại là hai đứa con gái nên có lần bị mấy tên côn đồ chặn đường trấn lột.
Lông mày cô cau lại sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo, nhặt một viên gạch ở dưới đất lên đập vào đầu một tên trong đám đó, sắc mặt không hề thay đổi.
Lúc đó cô còn nhỏ mà đã có thể mặt không đổi sắc đập người ta chảy máu đầu, sau đó lại có lần hai người ở quán bar uống rượu, không đến phòng riêng mà ngồi ở ghế cao chỗ quầy bar.
Cô có một khuôn mặt xinh đẹp và khí chất rất cao quý nên có một người đàn ông tiến đến muốn bắt chuyện, cô một cái liếc mắt cũng chả thèm bố thí, tên kia trêu chọc không được liền thẹn quá hóa giận, hướng về trên người cô sờ soạng.
Ngay sau đó đã bị cô gái với ánh mắt hơi say vặn gãy tay.
Không ai có thể nhìn thấy rõ cô làm như thế nào, người đàn ông kia đã ôm cánh tay gục xuống đất, tên đó la hét đòi báo cảnh sát nhưng cuối cùng cũng không làm gì được cả.
Con người cô vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, khi còn trẻ không biết che giấu, sắc bén lạnh lùng như một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng sắt lạnh.
Sau đó được thời gian rèn giũa, cô trở nên trông có vẻ mượt mà hơn, cũng học được cách dùng nụ cười để che đậy cảm xúc của mình.
Phần lớn là che giấu thật sâu, nụ cười luôn hững hờ không rõ ý tứ, khiến người ta đoán không ra ý nghĩ thật sự của cô.
Chỉ là ở trước mặt người bạn lâu năm, cô mới bộc lộ phần nào tính tình thật của mình, nhưng Từ Giai Tư có thể nhận ra rằng xưa nay cô ấy chưa bao giờ thấy Thu Đồng cười với ai bằng sự chân thành, dịu dàng như vậy, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo vô vàng cưng chiều.
Huống chi thậm chí cô còn cho người ta đến ở nhà mình! Phải biết rằng ngay cả cô ấy cũng không thể ở đó lâu được! Càng không cần phải nói tới Lâm Thư hay Minh Vũ, dù họ đã ở bên cô bao lâu thì cũng không biết rằng Thu Đồng khi không đi đến chỗ họ thì sẽ ở tại Mộc Tê Viên.
Chuyện này quả thật giống như hoàng đế và các phi tần của mình, Minh Vũ cùng Lâm Thư chỉ có thể ở cung điện của mình chờ trăng chờ sao, chờ đợi hoàng đế đến sủng hạnh, nhưng họ không biết rằng trong Dưỡng Tâm Điện đã có một tiểu yêu tinh tiến vào!
Tiểu yêu tinh còn đem đại ma vương lạnh lùng cứng rắn biến thành một người dịu dàng, mềm mỏng, chỉ đối xử nhẹ nhàng với mình!
Từ Giai Tư không khỏi suy nghĩ về điều đó, trong lòng thầm đắm chìm vào cảm giác phi tần bị thất sủng mấy giây, vừa nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: "Chị Đồng, hình như đã