Ngồi không thật ra cũng mệt lắm chứ bộ, nhưng nếu như trong tay có điện thoại di động thì thời gian sẽ trôi đi một cách nhanh chóng.
Từ Giai Tư ăn xong bánh, nhìn chán chê các nhân viên mặc trang phục hầu gái như Lolita rồi thì có chút hết hứng, nhưng với ý định đợi An Ninh tan làm rồi cùng hai người họ trở về nhà ăn cơm nên liền lấy điện thoại di động ra chơi game.
Bọn họ đến sớm, mới có ba giờ chiều, mặt trời trên bầu trời hừng hực chiếu xuống, trong không khí có một làn hơi nóng bức dường như có thể thấy được luôn.
Lúc này cửa hàng rất ít khách, hôm nay cũng không phải cuối tuần, mọi người nếu không phải đang đi làm thì là đang ở nhà hưởng điều hòa, trường đại học gần đó cũng đang vào kỳ nghỉ hè, chuyện kinh doanh của "Hạ Hoa" cũng héo úa hơn nhiều.
Thừa dịp lúc vắng khách, An Ninh đến bàn của Thu Đồng đưa cho họ một tờ giấy, nói họ không cần đợi nàng mà cứ đi về trước, còn lâu lắm nàng mới tan làm.
Đầu ngón tay Thu Đồng cầm tờ giấy hình vuông bị xé rách ngẫu nhiên, đây là xé từ cuốn sổ nhỏ mà An Ninh mang theo bên người, trên tờ giấy đưa tới còn có hình hai ly kem mập mạp đáng yêu.
Cô cười với cô gái nhỏ và nói: "Không vội, tôi muốn ngồi thêm một lúc nữa."
Ở đối diện, Từ Giai Tư đang ra sức chém giết cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Chị Đồng, điện thoại của mình gần hết pin rồi".
Thu Đồng cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sát ý: "Vậy cậu đi về trước đi".
Tay Từ Giai Tư run lên, nhân vật do cô ấyđiều khiển chết ngay lập tức, cổ không quan tâm đến trò chơi nữa, vội vàng nói: "Chòi, mình cũng muốn ngồi một lát mà ~".
An Ninh nghi ngờ nhìn bọn họ, ngoài cửa lại có người đi vào, nàng không kịp nói thêm cái gì, vội vàng tiến lên đón khách.
Hôm nay một trong hai chị gái nhân viên phục vụ bên ngoài xin nghỉ, trong bếp lại thư thả công việc nên An Ninh bị phân đến bên ngoài phụ giúp.
Nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể làm một số công việc như mang chén dĩa, mang bánh đến cho khách, cũng không tính là mệt mỏi gì.
Một nhân viên phục vụ khác là Châu Phương Phương, khách vào là một chàng trai trông giống như sinh viên đại học, vừa vào cửa liền quay về phía Châu Phương Phương tươi cười: "Hé lô chị Châu".
Cậu ta nhìn chung quanh một vòng, xẹt qua phía An Ninh đang ở bên cạnh, ánh mắt lập tức sáng lên, gãi gãi đầu, cười lộ ra hàm răng trắng, trên mặt có chút ngượng ngùng: "Em gái An Ninh hôm nay cũng ở đây à!"
Mặc dù gọi là em gái nhưng ai mà nhìn vào không biết cái ánh mắt kia của cậu ta là có tình ý chứ?
An Ninh không có tới gần cậu ta, từ xa chỉ lộ ra một nụ cười lễ phép, nam sinh kia không cảm giác được sự xa lánh của nàng chút nào, mặc kệ cái trợn mắt của Châu Phương Phương mà đi về phía An Ninh.
Châu Phương Phương biết An Ninh rụt rè lại sợ con trai nên vội vàng ngăn cản: "Bạn học này, cậu cần gọi món gì?"
Nam sinh quay lại, tựa như thân quen mà cười nói: "Chị Châu, gọi em Giai Minh là được rồi, em muốn một phần Tiramisu".
An Ninh "bịch bịch bịch" chạy đến tủ kính, lấy bánh ra giao đến tay cậu trai vậy mà cậu ta mới vừa cầm đã đưa ngược lại cho nàng, nhẹ giọng nói: "Cho em đó, An Ninh."
Châu Phương Phương ở sau lưng cậu ta làm cái mặt quỷ, An Ninh lắc đầu xua tay, xoay người đi vào quầy, chị gái thu ngân cười híp mắt xem vở kịch của bọn họ, không nói lời nào.
Chàng trai liền dứt khoát đứng trước quầy, cúi đầu nói chuyện với An Ninh: "An Ninh nè, em nói chuyện với anh chút đi được không? Anh thật sự rất thích em đó!"
Lý Giai Minh là sinh viên năm nhất của trường đại học gần đó, nhà cũng ở gần khu vực này.
Hạ Hoa luôn rất nổi tiếng trong trường học của họ, không kể đồ tráng miệng của Hạ Hoa rất ngon, giá cả lại phải chăng, mà nó lại gần các trường đại học, cách khuôn viên trường chưa đầy mười phút đi bộ, nhiêu đó đủ để tạo nên sự nổi tiếng của nó rồi.
Trong trường có rất nhiều nữ sinh đến Hạ Hoa mua bánh để ăn, cũng có rất nhiều nam sinh mua cho nữ sinh.
Lý Giai Minh không thích đồ ngọt nên cũng không để ý nhiều đến món tráng miệng, vả lại cậu ta cũng không có bạn gái.
Nhưng cậu ta có một em gái, sau khi được nghỉ hè, cậu ta lúc nào cũng làm trạch nam ở trong nhà.
Có một ngày em gái gọi cậu ấy đi mua bánh, vừa vặn gặp được An Ninh đang giúp việc ở bên ngoài.
Đối với một Otaku mê game như cậu ta, cô hầu gái Lolita hay gì đó giống như vậy quả thật không có sức chống cự mà.
Cũng may là cậu ta không có làm gì mạo phạm cô gái nhỏ, cũng không làm gì quá đáng.
Cậu ta chỉ mỗi buổi chiều đều sẽ đến gọi một phần đồ ngọt.
Nếu như vô tình gặp An Ninh thì sẽ tặng cho An Ninh, tuy rằng nàng xưa nay chưa bao giờ nhận lấy mà cậu ta cũng rất ít khi tình cờ gặp được nàng.
Cậu ta đã tới đây rất nhiều ngày, số lần tình cờ gặp An Ninh có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại lại quen thuộc với Châu Phương Phương và chị gái ở quầy thu ngân.
Cậu ta nhân cơ hội hỏi thăm được tên của An Ninh, nhưng chuyện An Ninh không thể nói chuyện thì hai cô gái đều cho rằng đây là chuyện cá nhân của cô gái nhỏ nên không có nói cho cậu ta biết.
An Ninh trước kia nhiều nhất là tới giúp nhận đơn, một hồi sau liền rút vào phòng bếp nên có thể tránh đi, mà hôm nay không giống vậy, nàng đang thay ca cho người khác, hiện tại không tiện để né tránh.
Nàng ngồi ở phía sau quầy, cúi đầu xuống không nói gì, Lý Giai Minh tự mình nói với mình cũng không cảm thấy xấu hổ.
Châu Phương Phương cùng chị gái thu ngân thích thú mà quan sát một hồi.
Từ Giai Tư đặt điện thoại xuống, dùng khuỷu tay huých vào Thu Đồng: "Chị Đồng, coi kìa, hình như người của chị bị người ta thương nhớ rồi kia?"
Thu Đồng dựa vào lưng ghế, một tay đặt lên bàn, dùng đầu ngón tay gõ "cộc, cộc" vào mặt bàn, lạnh lùng nhìn về phía kia, trên mặt không chút biểu cảm.
Qua một lúc lâu, thấy thái độ lảng tránh của cô gái nhỏ, cô cười nhạt nói: "Cậu có biết lần đầu tiên mình gặp em ấy là ở hoàn cảnh nào không?"
Từ Giai Tư tò mò nhìn sang: "Hả?"
"Em ấy bị bọn con trai chặn đường và kéo vào hẻm".
"Quào! Gay cấn vậy sao! Sau đó cậu mỹ nữ cứu mỹ nhân?"
Thu Đồng nhướn mày: "Chứ còn gì!", dừng một chút, cô nói tiếp: "Cậu biết lần thứ hai mình gặp lại em ấy thế nào không?"
"Sao sao? Cậu nói xem".
"Em ấy ở trường mình bị một nam sinh quấn lấy xin số điện thoại".
"Thật sự rất được yêu thích mà!", Từ Giai Tư cảm thán, "Sau đó cậu lần thứ hai cứu mỹ nhân đúng không?"
Khóe mày của Thu Đồng nổi lên ý cười, khuôn mặt trắng thuần khiết, không trang điểm có nét cuốn hút riêng, cô không đáp mà nói: "An Ninh lớn lên xinh đẹp