Thu Đồng lại một lần nữa đi tới Lộ gia, vừa vặn trước giờ ăn trưa nên ở lại ăn bữa cơm.
Cuối tuần, người nhà họ Lộ đều ở nhà, sau khi ăn xong Hà Tú Hoa dẫn tiểu An Viễn ra phòng khách chơi trò chơi, An Ninh đã một tuần không gặp mẹ, bị Trương Đình Đình kéo đi trò chuyện, thuận tiện đi vào phòng nàng thu dọn đồ đạc.
Lúc vừa đến đây, Thu Đồng đã cùng người nhà họ Lộ thương lượng một chút chuyện thời gian An Ninh học cấp ba sẽ ở bên ngoài chung nhà với cô.
Lộ Nam và Trương Đình Đình lúc đầu mới nghe vậy đã không đồng ý.
Tuy nhiên, Thu Đồng trên đường đến đây đã nghĩ ra lời giải thích cho chuyện này, một phen đem cái lợi và hại khuyên bảo nói ra, người nhà họ Lộ liền dao động.
Thu Đồng đặc biệt chọn trọng điểm nói, ví dụ như An Ninh có chút khiếm khuyết, để em ấy trọ lại trường học cô không yên tâm, lại ví dụ như cô tình cờ có một căn nhà ở cạnh Nhất Trung, An Ninh vào ở sẽ thuận tiện rất nhiều, kiểu như đồ ăn ở trường không ngon bằng ở nhà, môi trường sống cũng không tốt như ở nhà, hơn nữa sức khỏe của An Ninh không tốt, cô sợ em ấy một mình ở trường học không thể chăm sóc bản thân tốt...
Cô ăn nói rất khéo léo, còn nói cô nhiệt liệt hoan nghênh An Ninh vào ở cùng, hơn nữa việc An Ninh chuyển đến cũng không làm phiền cô chút nào, cô còn vô cùng vui vẻ chào đón em ấy....!Cuối cùng, Lộ Nam đã đưa ra quyết định để An Ninh sống cùng cô.
Trong suy nghĩ của người nhà họ Lộ, thân phận của Thu Đồng và An Ninh quá khác biệt, An Ninh nhà bọn họ chẳng qua chỉ là một cô con gái của một gia đình bình thường, không có gì đặc biệt.
Bọn họ tuy rằng không biết thân phận cụ thể của Thu Đồng nhưng có thể nhìn ra cô có gia cảnh tốt, một tiểu thư nhà giàu như Thu Đồng lại có mối quan hệ tốt với cô con gái ngoan ngoãn của mình, bọn họ không nghĩ ra được cô có thể có ý đồ gì khác, chỉ có thể nói rằng Thu Đồng và An Ninh thật sự có duyên với nhau.
Sau khi cơm nước xong, Thu Đồng đề nghị muốn cùng Lộ Nam nói chuyện một chút.
Lộ Nam vừa vặn cũng muốn nói chuyện với cô, Lộ gia quá nhỏ, An Ninh và Trương Đình Đình ở trong phòng thu dọn đồ đạc, trong phòng khách, bà nội cùng cháu trai đang vui vẻ chơi cùng nhau, Lộ Nam dẫn Thu Đồng ra cửa, đi về hướng cửa thoát hiểm chỗ cầu thang bên ngoài, đứng tước cửa sổ ngoài hành lang.
Cái tiểu khu này có thang máy, Lộ gia ở lầu ba, bình thường đều đi thang bộ, mấy hộ gia đình ở tầng cao hơn thì quen đi thang máy, cho nên buồng thang bộ yên tĩnh không có người.
"Cháu muốn nói gì?", biểu hiện trên mặt Lộ Nam rất ôn hòa, ông có ấn tượng tốt với Thu Đồng, Thu Đồng cùng An Ninh ở chung rất hòa hợp, ông từ những chi tiết nhỏ cũng có thể thấy được Thu Đồng đối với An Ninh rất cưng chiều, Lộ Nam thường có ấn tượng tốt với những người tốt với con gái mình.
"Chú, chú nói trước đi", Thu Đồng mỉm cười, lễ phép để người lớn nói trước.
"Uhm, chú cũng không có gì để nói, chỉ cảm ơn con đã luôn quan tâm, chăm sóc cho An Ninh thôi", Lộ Nam nhìn cô một cái, ánh mắt rất chăm chú, "An Ninh ở chỗ của con chú sẽ trả chi phí ăn ở theo giá thị trường.
An Ninh là một đứa trẻ rất ngoan, hi vọng ba năm tiếp theo đây các con có thể hoà thuận ở cùng với nhau".
Thu Đồng mỉm cười và xua tay nói: "Chú, chú đừng khách sáo, không cần gửi tiền làm gì ạ, con thật sự vô cùng yêu thích An Ninh, lần này là con năn nỉ em ấy đến ở cùng con đó, vậy nên có trả tiền cũng là con trả mới phải".
Nói xong lời cuối cùng, cô mỉm cười thể hiện mình đang nói đùa.
Lộ Nam nghe vậy cũng không nhịn được dịu đi, nói: "Thật sao?"
"Sao mà con gạt chú được?", Thu Đồng bật cười nói: "Chú không biết đó thôi, hai tháng nghỉ hè ở chung với An Ninh con đã tăng được hơn hai ký! Bạn nhỏ kia mỗi ngày đều làm làm món ngon cho con, giờ đột nhiên em ấy đi rồi, con có chút không nỡ nên mới bảo em ấy tiếp tục ở cùng với con".
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
An Ninh rất thích làm mấy món đồ ngọt, hai đứa hợp tính nhau chú cũng yên tâm", Lộ Nam thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thu Đồng thật sự không có ý tứ gì, nhiều nhất là do An Ninh nấu ăn hợp khẩu vị của con bé thôi.
Nếu như Thu Đồng tốt với An Ninh mà không cần lý do gì thì ông thật sự có chút lo lắng nhưng bây giờ ông đã biết cô làm điều đó vì khẩu vị của mình, chuyện đều có lý do của nó, ông thật sự đã yên tâm rồi.
"Con muốn hỏi chuyện gì?", Lộ Nam buông xuống lo lắng trong lòng xong liền hỏi Thu Đồng.
Sau khi ăn xong, Thu Đồng chủ động nhắc tới muốn hỏi ông một chuyện nên ông mới cùng cô ra ngoài nói chuyện, lúc này ông không khỏi tò mò.
Thu Đồng trầm ngâm một hồi, mới nói: "Chú, con muốn biết, nguyên nhân tại sao An Ninh không thể nói?".
Ánh mắt Lộ Nam trong nháy mắt trở nên sắc bén, sau đó rất nhanh thu hồi, ông trầm giọng hỏi: "Con tại sao muốn biết cái này? Bởi vì mới lạ sao?"
"Dạ không, dạ không!!", Thu Đồng vội vàng lắc đầu, không bỏ lỡ khoảnh khắc kỳ lạ của ông, trong lòng cô đoán là có có ẩn tình gì khác nên nhân tiện nói: "Quãng thời gian trước con dẫn An Ninh đi gặp bác sĩ, vị bác sĩ đó là một người rất nổi tiếng, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng ông ấy nói vấn đề của An Ninh không phải do bệnh bẩm sinh mà do vấn đề tâm lý của chính em ấy".
"Con có lòng rồi", Lộ Nam thở dài một tiếng, Thu Đồng rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu, căn bản không phải cùng một tầng lớp với nhà bọn họ nhưng chưa bao giờ cô tỏ vẻ trước mặt người nhà họ Lộ, vẫn cư xử như một người phận con cháu bình thường, giữ thái độ rất khiêm tốn, đối với An Ninh cũng là thật lòng đối xử.
Thu Đồng nói: "Con cũng đang suy nghĩ xem bệnh của An Ninh có thể chữa khỏi hay không nên mới muốn hỏi một chút, nếu có gì không tiện thì chú không nói cũng được ạ".
Lộ Nam từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu và châm lửa.
Ông không hút thuốc, nhưng đi làm tiếp xúc nhiều người, đa số họ đều hút thuốc, đàn ông giao tiếp thường bắt đầu bằng một điếu thuốc, vì vậy trên người ông cũng luôn có thuốc lá, ở nhà ông không hút, thỉnh thoảng khi ông ra ngoài với mọi người mới hút một, hai điếu.
"Cũng không phải là không thể nói...", làn khói lượn lờ bốc lên, suy nghĩ của Lộ Nam cũng theo làn khói bay đến khoảng thời gian dài trước đó.
Đó là một mùa đông, ông còn rất trẻ, có một cô con gái nhỏ nhắn xinh xắn, vừa lớn một chút.
Vì sinh non nên An Ninh lúc mới sinh suýt chút nữa đã không qua khỏi, sau đó tỉ mỉ nuôi nấng đến năm tuổi, so với các bạn cùng trang lứa thì con bé vẫn có chút thấp bé hơn, đứng mới đến đùi của ông, gầy gò nho nhỏ, da trắng mắt to, giống như một con búp bê xinh đẹp và thanh tú.
Con bé cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, ông cùng mẹ nàng mỗi ngày bận rộn đi làm không rảnh chơi với nàng, nàng được bà nội nuôi nấng, một lần cũng không khóc nháo, Hà Tú Hoa nói rằng con bé là đứa trẻ tốt nhất mà bà từng thấy.
Nhưng mọi