Trong quá trình Lộ Nam tường thuật, Thu Đồng vẫn duy trì im lặng.
Cô không nói một lời, mãi đến tận khi Lộ Nam ngừng nói, hít một hơi thật sâu điếu thuốc, lúc đó cô mới ngước mắt lên, khàn giọng nói: "Người kia cuối cùng thế nào rồi ạ?"
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, giống như sự bình tĩnh trước cơn bão.
Cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực dày vò cô, cô chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ngột ngạt đến mức nói không ra lời.
Lộ Nam nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Ý con là ông già điên kia phải không? Lúc đầu chú đánh ông ta một trận, ông ta sau đó chết rồi".
Thu Đồng nặng nề thở ra một hơi, con ngươi thâm trầm, nhàn nhạt nói: "Vậy thì tốt."
"Vậy nên giờ con đã biết rồi, con sẽ lựa chọn như thế nào?"
Thanh âm của Thu Đồng vẫn còn hơi khàn, cô nói với Lộ Nam: "Nếu là con, con cũng sẽ đưa ra quyết định giống như chú vậy.
Trong vài tháng gặp An Ninh, con chưa bao giờ cảm thấy việc không thể nói chuyện gây ra phiền toái gì cho em ấy, em ấy cũng không có vì khiếm khuyết của chính mình mà tự ti, cho nên đối với em ấy mà nói, không thể nói chuyện không phải là một loại tổn thương gì".
Cô cụp mi, khẽ cười rồi nói tiếp: "Hiện tại cuộc sống của em ấy rất vui vẻ, con nguyện ý bảo vệ em ấy, làm cho em ấy tiếp tục vui vẻ như thế này.
Có nói được hay không cũng không quan trọng."
"Con sẽ không để em ấy chịu bất kỳ tổn hại nào, ngay cả khi trên danh nghĩa đó là vì muốn tốt cho em ấy".
Lộ Nam gật đầu, kẹp điếu thuốc, híp mắt nở nụ cười: "Con có lòng như vậy là tốt rồi, về phần bệnh tình của An Ninh, cũng đừng quá nóng vội, đến thời điểm sẽ tự hết mà thôi".
Cả nhà bọn họ đều mang tâm thái rất lạc quan với tia hy vọng này, họ luôn tin tưởng chắc chắn rằng một đứa trẻ ngoan như vậy, ông trời nhất định sẽ đối xử tử tế với con bé.
Lộ Nam cảm khái, An Ninh không có nhìn lầm người, Thu Đồng là đứa bé ngoan, cũng là thực lòng đối tốt với An Ninh, vậy mà ông còn mắc công suy nghĩ lo lắng có phải là Thu Đồng có mưu đồ khác với con bé không, xem ra là ông suy nghĩ nhiều quá rồi.
Hai người im lặng quay về trong nhà, An Ninh đã thu dọn quần áo và một số đồ dùng rồi cho vào vali.
Khi Thu Đồng vào cửa, nàng đang cùng Dương Đình Đình (*) ngồi ở trong phòng khách tán gẫu, cả hai đều im lặng khoa tay ra hiệu bằng thủ ngữ.
Hà Tú Hoa cũng đang ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy ba ba trở về, tiểu An Viễn lẹp bẹp lẹp bẹp bàn chân nhỏ chạy tới bên người Lộ Nam, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ gọi: "Ba ba!"
(*) Không biết sao mà từ chương trước tác giả đã đổi tên mẹ của An Ninh từ Trương Đình Đình thành Dương Đình Đình, nên mình đổi theo nhé
Lộ Nam cúi người bế cậu lên, vỗ nhẹ vào mông cậu nhỏ, nói: "Giày trên chân con đâu? Con đá đâu rồi?"
Tiểu An Viễn ở nhà không thích đi giày, luôn chạy trên sàn với một đôi bàn chân trắng nhỏ mập mạp, nói bao nhiêu lần cũng không nghe, mang cho cậu nhóc rồi trong chốc lát cũng sẽ lặng lẽ cởi ra.
Đứa trẻ nằm nhoài trên vai baba không nói lời nào, tò mò nhìn chằm chằm Thu Đồng bằng đôi mắt to đen như quả nho.
Thu Đồng cong đôi môi đỏ mọng, duỗi tay đi sờ khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cậu bé, bạn nhỏ cũng không tránh, cậu đã nhìn thấy Thu Đồng mấy lần, bên trong đầu nho nhỏ còn nhớ, Thu Đồng cũng là chị gái.
Cậu tò mò nhìn cô, lại bị đôi hoa tai trông mới lạ trên tai của cô hấp dẫn tầm mắt, cậu dang hai tay về phía cô, nói với giọng trẻ con: "Chị! Ôm!"
Lộ Nam lại vỗ vào mông cậu: "Ôm cái gì mà ôm! Con yên chút đi, nếu không ba lát nữa sẽ đánh vào lòng bàn tay con đó".
Tiểu An Viễn bĩu môi, tức giận phàn nàn: "Baba, xấu xa!".
Về quan điểm giáo dục con cái, chính sách của Lộ gia là coi con gái là chiếc áo bông nhỏ cần được cưng chiều, con trai thì cần phải đánh đòn, phải được giáo dục nghiêm khắc ngay từ nhỏ, nếu không sẽ hư người.
Thu Đồng bật cười, tâm tình nặng nề tâm tình nặng nề bị đứa nhỏ dễ thương này xua tan.
Chuyện đã qua cũng qua rồi, cô chỉ cần bảo vệ cẩn thận An Ninh của hiện tại, làm cho em ấy hạnh phúc một đời là tốt rồi.
Cô đi về phía phòng khách, An Ninh đã nhìn thấy cô, không nói chuyện với mẹ nữa, ánh mắt sáng ngời nhìn cô tiến đến.
"Em đang nói chuyện gì với mẹ vậy?", Thu Đồng đứng trước mặt nàng, giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng trìu mến, trong đôi mắt hoa đào như là ngậm lấy ánh nước lấp lánh, bình tĩnh mà nhìn nàng.
Bị cô nhìn như vậy, An Ninh đột nhiên có chút ngại ngùng, một luồng nhiệt khí dâng lên, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Dương Đình Đình cười nói: "An Ninh đang nói với cô là chị Thu Đồng đối xử với con bé rất tốt".
Cô bé sắc mặt càng ngày càng hồng, khẽ liếc nhìn mẹ một cái, sau đó giương đôi mắt to, ngượng ngùng nhìn Thu Đồng, mím môi khẽ cười.
Dương Đình Đình đang ở một bên quan sát, đột nhiên sững người, ánh mắt hai đứa trẻ này nhìn nhau, có phải là hơi ngọt rồi không?
Buổi chiều, Thu Đồng dẫn An Ninh hướng về Lộ Nam và Dương Đình Đình chào từ biệt, cô xách vali dẫn An Ninh ra ngoài, tiểu An Viễn ôm đùi chị gái không cho đi, bị Lộ Nam nắm trở lại.
"Mỗi tuần nhớ về thăm nhà một chút", Dương Đình Đình ở phía sau nói.
An Ninh dùng sức gật đầu, bị tình huống này làm cho dở khóc dở cười, bất quá là nàng ở trọ nhà chị Thu Đồng chứ không phải ở ký túc xá thôi mà, sao người nhà làm giống như nàng phải rời xa nhà đi đâu vậy?
Thu Đồng đặt chiếc vali vào cốp xe, đưa An Ninh trở lại Mộc Tê Viên một chuyến, đồ đạc của em ấy đều để ở bên đó, còn chưa mang chúng đến ngôi nhà bên cạnh trường học.
Kết quả là khi cô đang ở Mộc Tê Viên thu dọn đồ đạc, Thu Đồng phát hiện ra rằng cô không có gì muốn mang theo, cô có rất nhiều quần áo, mấy cái tủ lớn lận, căn bản là cô không định mang theo chúng, sau này mua đồ mới thì tốt hơn, cô chỉ lấy một bộ đồ ngủ và vài món đồ bản thân rất thích, những cái khác đều không lấy.
Cô mang theo một số mỹ phẩm chăm sóc da, một vài đôi giày, đồ vật cũng không nhiều.
Nhưng trên đường trở về, băng ghế sau của xe vẫn chất đầy, có mấy con búp bê lớn, đều là sau khi An Ninh đến đây, hai người đi dạo phố Thu Đồng thấy em ấy nhìn vài lần nên mua cho em ấy.
Trên đường đến ngôi nhà mới, Thu Đồng cầm vô lăng lái xe chậm rãi, gặp phải đèn đỏ thì quay đầu nhìn người bên ghế phụ, chỉ thấy An Ninh cúi đầu dùng ngón tay gõ gõ trên màn hình điện thoại, lưu loát thành thạo.
"An An đang chơi gì vậy?", Thu Đồng thuận miệng hỏi.
Bình thường An Ninh rất ít chơi điện thoại di động, lúc nghỉ ngơi sẽ làm món tráng miệng hoặc núp ở trên ghế bập bênh ngoài ban công đọc sách, hoặc là cùng Thu Đồng đi siêu thị mua đồ, TV cũng ít xem, tập trung nhìn chằm chằm điện thoại như bây giờ thật sự là càng hiếm thấy.
An Ninh nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, giơ điện thoại di động cho Thu Đồng nhìn, giao diện WeChat rõ ràng, Thu Đồng còn chưa nhìn rõ em ấy đang trò chuyện với ai thì đèn đỏ phía trước đột nhiên chuyển sang xanh.
An Ninh lập tức đem điện thoại di động thu