Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 52: Trường học
Hai ngày cuối tuần, Dư Vi đẩy lui lời mời đi chơi của bạn mình, trốn ở nhà lướt Weibo, nhìn thấy Hồ Cầm bị bóc phốt, bị mắng, còn có cha Hồ Cầm bị bắt, cô không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Chị Thu Đồng kia đúng là trâu bò hết sức mà!
Dư Vi hỏi cha Dư đang ngồi ở phòng khách xem tivi: "Cha, cha biết Thu Đồng không?"
Cha Dư đẩy mắt kính và suy nghĩ một lúc: "Cái gì Thu Đồng?"
Dư Vi nói: "Chính là họ Thu đó đó, Hải thị chúng ta còn có họ Thu nào sao?"
Thật ra cô cũng đã biết Hải thị chỉ có một họ Thu, đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn nhưng lại không xác định lắm, Thu Đồng thực sự là họ Thu này sao? Dư gia cấp bậc quá thấp, xem như là nhà giàu mới nổi mà thôi, chưa tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu đứng đầu Hải thị, vì lẽ đó cũng không biết Thu gia gồm có những ai.
Cha Dư nhìn về phía con gái, suy nghĩ một chút nói: "Cha nhớ hình như có người nói với cha rằng Thu gia kia có một người thừa kế, hình như là tên Thu Đồng gì đó".
Dư Vi há to miệng, chần chờ lại hưng phấn: "Cha, con hình như đã gặp Thu Đồng rồi!".
"Thật hả?", cha Dư nghe vậy rất kích động, "Làm sao con gặp được?"
Dư Vi nói: "Cô ấy là chị của bạn học con, lần trước cô ấy đến đón bạn học, con gặp cổ".
"Con có chắc người đó là Thu Đồng không? Sao cha nhớ là Thu gia chỉ có một người con thôi mà".
Dư Vi liền đem chuyện ngày đó nói cho cha mình nghe, lại nói ra suy đoán của mình: "Con cảm thấy, Hồ gia như bây giờ nhất định là do Thu Đồng ra tay, nếu không thì đã không trùng hợp như vậy."
Trên thực tế, dù là quan chức hay doanh nhân, đến một cấp độ nhất định nào đó, không ai có thể hoàn toàn trong sạch được, Hồ gia đáng bị xui xẻo như vậy, đụng ai không đụng đi đụng vào trên đầu Thu Đồng, coi như đá vào tấm sắt rồi.
Cha Dư thì lại nghĩ nhiều hơn một chút: "Theo những gì con nói, Thu Đồng dường như rất thích bạn cùng lớp của con.
Con thử cố đến gần Thu Đồng đi, người có địa vị như cô ta có nhiều người đeo bám lắm, cũng không khác chúng ta đâu.
Con chỉ cần nhớ tạo quan hệ tốt với bạn học kia, nếu như cha không nhầm nhà chúng ta sau này có thể nhờ vào đây mà phất lên".
Dư Vi vội vàng gật đầu đồng ý: "Con cũng nghĩ như vậy!"
*
*
Chẳng mấy chốc đã đến thứ hai, An Ninh chuẩn bị đi học.
Sáng thứ hai, nàng nấn ná ở nhà, không dám ra cửa đến trường.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đã để lại một bóng ma đen đối với nàng, bởi vậy nàng cũng có tâm lý sợ hãi đối với trường học.
Thực ra trong hai ngày qua, nàng vẫn chưa quên sự kiện kia, cũng không thờ ơ như biểu hiện ở vẻ bề ngoài.
Chẳng qua đó là tính cách của nàng, nàng có thói quen giữ mọi chuyện trong lòng, không làm phiền người khác, cũng không dám chống trả hay phản kích lại.
Nàng rất nhát gan, khi bị ức hiếp sẽ trốn một mình khóc lóc, khi bị tổn thương sẽ tự mình âm thầm liếm vết thương, trong đầu của nàng căn bản không nảy sinh ra chủt ý nghĩ trả thù nào.
Bạn tốt Lưu Viện Viện luôn nói rằng tính cách của An Ninh nàng quá mềm yếu, cậu ấy luôn muốn nàng mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn nhưng An Ninh hoàn toàn không học hỏi được gì từ những cô gái hoạt bát như cậu ấy, không thể cùng người khác vui vẻ cười đùa, không biết cách từ chối một số yêu cầu không thiện chí.
An Ninh chính là An Ninh, không thể trở thành Lưu Viện Viện hoạt bát vui vẻ, cũng không thể thành Dư Vi cao ngạo lại thích tám chuyện, hay là thay đổi thành Thu Đồng mạnh mẽ sáng chói.
Nàng chính là một cô gái yếu đuối, gặp chuyện sẽ trốn tránh, là một cô gái mang khiếm khuyết không thể nói trên người.
Thu Đồng xách chiếc cặp đi học bằng vải bạt màu xanh da trời của bạn nhỏ lên, dùng một tay kéo em ấy đến trước mặt mình.
"Đi, chị đưa em đi học".
An Ninh cúi đầu, theo cô thay giày đi ra ngoài.
Vì nhà quá gần trường nên cả hai đi bộ đến đó.
Thu Đồng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, chậm rãi nói: "An An có sợ không?"
An Ninh mím môi khẽ "ừm" một tiếng.
Nàng buông ánh mắt nhìn xuống bàn tay họ đang nắm lấy nhau, đột nhiên cảm thấy chính mình thật yếu đuối.
Đứng trước cổng trường Nhất Trung, Thu Đồng dừng bước, xung quanh là những học sinh tới lui, An Ninh cũng giống như họ, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, nàng cúi đầu tiếp nhận cặp xách trong tay Thu Đồng, lộ ra một chiếc cổ trắng nõn và thon thả
"An An", Thu Đồng khẽ gọi tên nàng.
Cô bé ngước mắt lên, hàng mi dày khẽ rung, ánh mắt gợn sóng nghi hoặc mà nhìn cô.
Thu Đồng hơi cúi người, cùng nàng mắt đối mắt, cong lên đôi môi đỏ mọng, khóe mắt đuôi mày ngậm lấy ý cười nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Không cần sợ, chị sẽ giúp em dạy dỗ bọn nó, những kẻ từng bắt nạt An An đều phải trả giá thật lớn cho hành động của mình."
"Chị bảo đảm, sau này sẽ không ai dám bắt nạt An An nữa.
Mấy nữ sinh kia, An An sẽ không bao giờ gặp lại tụi nó nữa".
"Chị sẽ bảo vệ An An, vậy nên, em không cần phải sợ".
Cô đang cười rất dịu dàng, nhưng những lời phát ra từ miệng cô làm người ta cảm thấy rét lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô lộ ra một bộ mặt khác trước mặt An Ninh, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại có chút lo sợ.
Cô có thể nhìn thấy sự chán nản và sợ hãi trong mắt An Ninh, vì để xoa dịu và động viên em ấy, cô chỉ nghĩ đến biện pháp này.
Nếu sợ sệt những người kia, cô liền nói cho em ấy biết, cô đã trả thù cho em ấy, những đứa con gái từng bắt nạt An Ninh kia, cô sẽ không buông tha cho bất kỳ ai.
An An lẳng lặng mà nhìn cô hồi lâu, đột nhiên hốc mắt đỏ hoe.
Nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thu Đồng, càng cảm nhận được sự thương tiếc trong giọng nói của chị.
Ba mẹ nói nàng hãy nhẫn nhịn, nói nàng không cần để ở trong lòng, nói nàng phải hòa thuận với người khác.
Chỉ có Thu Đồng, chị ấy nói, không phải sợ, chị sẽ bảo vệ nàng, giúp nàng dạy dỗ những kẻ bắt nạt nàng.
"Đừng khóc", đầu ngón tay mềm mại vuốt ve khóe mắt nàng, Thu Đồng khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Động một chút là khóc, còn chê chị không đủ đau lòng em sao?"
"Phì", An Ninh thoáng chốc nín khóc bật cười, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt to lấp lánh nước.
"Còn sợ không?"
Cô bé lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Chị Thu Đồng nói rằng chị ấy sẽ bảo vệ mình đó, vậy thì cái gì mình cũng không cần sợ.
"Đi thôi", Thu Đồng nhéo nhéo da thịt mềm mại trên má cô gái nhỏ một cái, sau đó nói: "Chị sẽ đưa em vào, tiện thể giúp em lấy giấy chứng nhận ở ngoại trú, mấy đồ này nọ ở trong kí túc xá trước hết cứ để đó đi, rảnh rỗi sẽ đến lấy đem về".
"Ừm!", An Ninh cong cong đôi mắt tựa như trăng lưỡi liềm, dùng sức gật gật đầu.
Sau khi đưa người đến dưới lớp học, Thu Đồng nhìn em ấy đi lên lầu, mới nhấc chân đến