"Cậu biết không, lúc đó mình nghĩ chị ấy cực kỳ ngầu!"
Dư Vi nói thế, trong đôi mắt tất cả đều là sùng bái.
An Ninh ở bên cạnh lắng nghe, con ngươi sáng lấp lánh như những vệt nắng.
"An Ninh, Thu Đồng thật sự là chị của cậu hả?", Dư Vi không nhịn được hỏi, trên mặt không che giấu được vẻ hâm mộ: "Chị ấy đối với cậu cực kỳ tốt luôn!"
Khóe miệng An Ninh cong lên một nụ cười nhẹ, nàng khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Dư Vi xem không hiểu ý của nàng, vậy là chị gái hay không đúng? Nhưng An Ninh không thể nói, mà cô cũng không có cách nào dựa vào nét mặt của cậu ấy nhìn ra cái gì.
Hơn nữa, cô không dám hỏi đến cùng, sợ phạm vào chuyện riêng tư của người khác, khiến An Ninh không vui.
Cô chuyển chủ đề sang Hồ Cầm: "Ngay sau khi cậu được chị Thu Đồng ôm đi, video của Hồ Cầm đã bị ai đó tung lên mạng vào chiều hôm sau.
Nghe nói ba cô ta cũng bị bắt đi vào thời điểm đó."
"Hồ Cầm lúc đó cũng dẫn một cô gái khác đi.
Cô ta với Trác Dục Tuyên là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cô ta đã thích Trác Dục Tuyên, mỗi khi có cô gái nào tỏ tình với Trác Dục Tuyên, cô ta sẽ ở sau lưng dạy dỗ người ta một trận, thậm chí còn dùng gia thế của mình để khè không cho người ta tố cáo".
"Mình vốn cũng không biết là ai bắt nạt cậu nhưng ngày hôm sau, mình lên mạng nhìn thấy video của Hồ Cầm đột nhiên bị tung ra, hơn nữa cô ta còn bị đào ra thông tin cá nhân nên mình liền đoán chính là cô ta".
"Vậy nên chuyện này nhất định là do chị của cậu ở sau lưng giúp cậu trả thù đúng không?"
Dư Vi một mặt cảm khái, rất là ghen tị luôn.
Chuyện người của mình bị bắt nạt liền để đối phương gánh chịu cái giá gấp trăm ngàn lần như vậy thật giống như tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình.
Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo bị người khi dễ, tổng tài ôm cô ấy vào lòng cười lạnh nói, trời trở lạnh rồi, để XX phá sản đi.
Tuy rằng máu chó nhưng cũng rất lãng mạn!!!
An Ninh nhớ lại những lời mà Thu Đồng nói ở cổng lúc đưa nàng đến trường học, nàng cụp mắt xuống, trong lòng có một tia không xác định, còn có vui mừng.
Có phải là chị không?
"Cậu biết không, hai ngày nay Hồ Cầm bị mắng trên mạng thảm luôn.
Mình nghe nói phụ huynh của nữ sinh bị cô ta bắt nạt trước đó đã đến trường rồi, sáng nay họ đã ngăn giáo viên của trường lại và nói họ muốn kiện Hồ Cầm."
An Ninh bình tĩnh lắng nghe, biểu hiện trên mặt không thay đổi gì, tâm tình cũng không dao động.
Dư Vi vốn cho là nàng sẽ có một chút không đành lòng, dù sao thì An Ninh bề ngoài rất hiền lành dịu dàng, tính cách cũng mềm mỏng, không có chút hung dữ nào.
Nhưng bây giờ xem ra, An Ninh cũng không như cô đoán mà có lòng cảm thông tràn lan như bình thường, cũng không có dấu hiệu thay đổi sắc mặt, phải biết rằng, cậu ấy là người ở cổng trường nhìn thấy người ăn xin nhất định sẽ đến cho tiền đó!
"Nhưng những người đó không tìm được Hồ Cầm, bởi vì cô ta đã bị nhà trường buộc thôi học rồi, không còn học ở Nhất Trung nữa".
Dư Vi cuối cùng đã nói, "Cậu coi cô ta có thảm hay không?"
An Ninh chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cô, mím môi lắc đầu.
Không đợi Dư Vi kinh ngạc, nàng đã quay người vào lớp, lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trên bàn mình rồi lại đi về phía hành lang.
[Cô ta làm sai nên phải chịu trừng phạt], nàng đã viết ra câu này.
"Cậu nói đúng", Dư Vi gật đầu, phụ họa nói: "Trước đây cô ta đã bắt nạt quá nhiều nữ sinh, đã làm quá nhiều điều xấu nên bây giờ gặp quả táo nhãn lồng".
An Ninh từ chối bình luận, nhưng nghĩ đến câu nói "Chị sẽ bảo vệ em" của Thu Đồng khi chị cúi người nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác vui sướng và ngọt ngào.
"Có điều nguồn cơn chuyện này là do Trác Dục Tuyên đúng hong?", Dư Vi đột nhiên nói.
"Nếu cậu ta không liên tục quấy rầy cậu khiến mọi người đều nghĩ hai người có quan hệ tình cảm thì Hồ Cầm đã không nhìn chằm chằm cậu và làm những chuyện quá đáng như vậy rồi", Dư Vi dừng một chút, nghĩ ra một cụm từ để miêu tả: "Giống thuốc cao bôi trên da chó vậy, làm người ta ghét muốn chết!".
Nghĩ đến người kia, An Ninh không khỏi nhíu mày.
Nàng cầm bút viết lên giấy: [Mình không thích cậu ta!], vì tâm tình kích động nên mấy chữ này viết rất dùng sức, hằn lên giấy rất nhiều dấu vết.
"Mình biết cậu không thích cậu ta mà, lần sau mình giúp cậu nói cho rõ ràng, để cậu ta không quấy rầy cậu nữa".
[Cảm ơn cậu], An Ninh viết.
"Không có chuyện gì, chúng ta là bạn tốt mà!", đổi đề tài, Dư Vi đột nhiên vô cùng thần bí hỏi: "An Ninh, cậu nói không thích Trác Dục Tuyên, vậy cậu có thích người nào không?"
Cô gái chống tay trên ban công gò má bỗng ửng hồng, làn da trắng như tuyết không tỳ vết nhuốm một vệt hồng nhạt, như hoa đào lướt nhẹ qua mặt.
Dư Vi vừa xem vừa chậc lưỡi, một bên cảm thán khuôn mặt đẹp mắt này, một bên bị phản ứng của An Ninh làm kích động: "Trời ạ, cậu thật sự có người mình thích sao?"
An Ninh mím khóe môi, vẻ mặt càng thêm ngượng ngùng, khẽ "ừm" một tiếng.
"Là ai? Mình có biết không?", tâm hồn buôn dưa lê của Dư Vi đang bùng cháy, thật không thể tin được một cô gái nhu mì như An Ninh thế mà có người mình thích rồi? Chị Thu Đồng biết không? Nếu như biết rồi, chiếu theo cái dáng vẻ cưng chiều em gái hết mực đó liệu có đánh chết cái người đã quyến rũ trái tim của An Ninh không?
Thiếu nữ ngượng ngùng lắc đầu như trống lắc, mặc cho Dư Vi truy hỏi như thế nào, đánh chết nàng cũng không nói.
Nhưng An Ninh trầm ngâm một lúc, đột nhiên viết lên giấy: [Làm sao để người mình thích cũng thích mình đây?]
Dư Vi kinh ngạc trợn to mắt, hiếu kỳ nói: "Người cậu thích không thích cậu sao?"
An Ninh chán nản cúi đầu, mi mắt buông xuống một bóng đen nhỏ, che đi con ngươi trong veo, yên lặng chấp nhận.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, Dư Vi nói: "Ui, đừng khổ sở, An Ninh lớn lên xinh đẹp như vậy, người kia nhất định sẽ thích cậu mà! Biết đâu bây giờ không thích là bởi vì không tiếp xúc nhiều với cậu? Hơn nữa tính cách của cậu cũng quá hướng nội, cậu phải chủ động hơn chút, có nhiều hành động thân mật hơn, chắc chắn sẽ có thể bắt được!!"
Người mà An Ninh thích nhất định là không học cùng trường với họ, nếu không cậu ấy đã không tối ngày chỉ ở cùng một chỗ với cô rồi, tiếp xúc nhau nhất định là rất ít, An Ninh lại thụ động như vậy nên chuyện tình cảm có chút trắc trở, phiền lòng cũng là bình thường thôi.
Dư Vi nghĩ, con trai rất dễ theo đuổi, đặc biệt là con trai ở độ tuổi này, họ rất đơn giản, chỉ cần nắm tay hay ôm ôm thôi là sẽ chết mê chết mệt cô gái nào đó.
An Ninh nhìn cô với đôi mắt sáng ngời và nghiêm túc lắng nghe.
Dư Vi đắm chìm trong ánh mắt vô cùng tin tưởng của bạn mình, lòng tự tin tăng cao, vắt óc nghĩ ra đủ loại kỹ năng tình cảm, cho bạn mình một ý tưởng: "Cậu đã từng nắm tay anh ta chưa?" (*)
(*) Như các bạn đã biết, xưng hô bên Trung cũng như tiếng Anh, nên Dư Vi nghĩ người đó là nam.
Nắm tay? Hình như là rất hay nắm, An Ninh gật đầu.
"Vậy ôm ôm?"
Tiếp tục gật đầu, mỗi buổi tối đều ôm nhau ngủ chung.
Quào! Không tệ nha! Xem ra tiến độ rất nhanh, không nghĩ tới An Ninh lại thoải mái như vậy.
Dư Vi nhỏ giọng hỏi: "Đã hôn bao giờ chưa?"
Sắc ửng đỏ trên mặt như ngọc vừa mới lắng xuống lại chậm rãi nổi lên, An