Từ Giai Tư ở lại chỗ của Thu Đồng một đêm, trái tim tan vỡ của cô không những không được chữa trị miếng nào mà ngược lại còn ăn đầy miệng cơm chó.
Có điều nhìn thấy Thu Đồng thay đổi nhiều như vậy, tâm tình cô cảm thấy rất phức tạp.
Thu Đồng xưa nay chưa bao giờ tin vào tình yêu, nhưng giờ đây cô ấy đang đắm chìm trong cái thứ tình yêu mà cô từng khinh bỉ, cam tâm tình nguyện thay đổi vì một người khác.
Vốn Thu Đồng lạnh lùng và kiêu ngạo, tính tình kỳ quặc và khó đoán, nhưng bây giờ cô ấy sẽ đối với An Ninh làm nũng, ra vẻ đáng yêu, cũng sẽ mỉm cười dịu dàng.
Khoảnh khắc Từ Giai Tư quyết định từ bỏ Sở Lâm An, cô đã từ bỏ tình yêu của mình.
Cô cho rằng mình sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, Sở Lâm An đã tiêu hao hết tất cả nhiệt tình của cô, bây giờ cô đã kiệt sức đến mức không nhấc lên được xíu tinh thần nào để có ấn tượng tốt với người khác, rồi sau đó là làm quen tìm hiểu, yêu đương gì đó.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thu Đồng với An Ninh ở bên nhau, cô đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Thu Đồng cùng An Ninh hết sức ăn ý, chỉ cần một người có hành động nhỏ, người kia có thể nhanh chóng hiểu ra.
Hai người bọn họ có thể dễ dàng hiểu được ánh mắt của đối phương, hai mắt nhìn nhau sẽ chứa đầy tình yêu, suýt chút nữa đem Từ Giai Tư chọc mù mắt chó.
Cô có thể thấy rằng hai người đó đang yêu nhau bằng cả trái tim mình, sự trả giá của họ không có khác biệt, đều đang cố hết sức, cố gắng để đối xử tốt với nhau.
Loại tình yêu này thực sự thật khiến cho người ta hâm mộ.
Ban đầu, Từ Giai Tư vốn là tâm như tro tàn, một trái tim lạnh lùng nặng nề lại không dao động, nhưng ở trong ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc như vậy, trái tim đang chết dần chết mòn của cô bắt đầu đập trở lại.
Tình yêu vẫn tồn tại như cũ, mà cô dường như đã quên đi nỗi đau, vẫn hướng tới hạnh phúc thuần túy tốt đẹp như vậy.
Từ Giai Tư rời đi, sau kỳ nghỉ bảy ngày cô còn phải đến lớp.
Trường của cô là trường nghệ thuật, cô học chuyên ngành sản xuất âm nhạc và hiện đang học năm ba.
Không giống như Thu Đồng, gia đình cô không cần cô đến công ty để hỗ trợ, vì vậy cô vẫn là một sinh viên đúng nghĩa.
An Ninh cũng chuyên tâm học cấp ba.
Sách giáo khoa năm nhất cao trung (lớp 10) độ khó khác biệt rất lớn với sách hồi cấp hai, nàng học rất nghiêm túc, mỗi ngày trên lớp đều chăm chú nghe giảng, buổi tối về nhà tự học.
Thu Đồng biết nỗ lực của nàng, chưa bao giờ đi quấy rối nàng, bình thường buổi tối cơm nước xong, hai người mạnh ai nấy chiếm một cái bàn trong phòng sách, lặng lẽ làm việc của mình.
Trong khoảng thời gian này, trường học cũng tổ chức vài kỳ thi tháng, An Ninh xếp hạng đầu trong lớp năm mươi người, mỗi khi có kết quả, Thu Đồng đều ăn mừng với nàng một phen, dẫn nàng ra ngoài chơi hai ngày.
Mà Thu Đồng thì lại trước sau như một, cô không đạt được thành tích nào trong công ty, mỗi ngày đều đến muộn về sớm, chưa bao giờ an phận ở lại làm việc trọn một ngày.
Thu Nguyên dường như đã có kinh nghiệm của mình, không bao giờ đến làm phiền cô nữa, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy vẻ tự mãn trên khuôn mặt hắn ta.
Thu Văn Sinh bắt đầu giao quyền cho hắn, tuy rằng chỉ hé ra một chút nhưng hắn coi như đây là một tín hiệu, đắc ý như thể hắn ta sẽ sớm tiếp quản toàn bộ Thu gia.
Có lẽ là bởi vì hắn biết ôm đùi Thu Văn Sinh còn tốt hơn là đi tìm Thu Đồng để tự chuốc lấy bực bội nên Thu Nguyên đã ra sức làm việc chăm chỉ hơn và mỗi ngày quay về Thu Văn Sinh ra vẻ, hỏi han ân cần đồ đó, cố gắng làm ra dáng một đứa con trai hiếu thuận, cầu tiến, một người anh tốt quan tâm đến em gái mình.
Đúng vậy, Thu Văn Sinh đã nói, cuối năm sẽ để hắn nhận tổ quy tông.
Ngày cũng đã được ấn định, ngay ở tiệc sinh nhật của Thu Văn Sinh.
Thời gian trôi qua như một cơn gió, nháy mắt một cái đã qua một khoảng thời gian.
Mùa đông năm nay đến rất sớm, có một đợt khí lạnh từ phương bắc tràn xuống phương nam, bao phủ toàn bộ Hải thị.
Thành phố này được xây dựng bên bờ biển nên đón ngay đợt khí lạnh.
Dưới cơn gió lạnh buốt, bầu trời xám xịt bao phủ đỉnh đầu, cả thành phố đã mất đi màu sắc.
Mãi đến tận một khắc kia, trên trời đột nhiên bay xuống những bông tuyết mỏng màu trắng, rất mỏng và nhỏ bay lác đác, rải rác tán loạn trong không khí lạnh giá, rồi biến mất không tung tích ngay khi rơi xuống đất.
Khi An Ninh làm xong bài kiểm tra cuối cùng và bước ra khỏi lớp, nàng liền chú ý đến những đốm trắng nhỏ này.
Một bạn học bên cạnh thốt lên: "Có tuyết rơi rồi!"
Hải thị hiếm khi có tuyết rơi, thỉnh thoảng cũng có tuyết nhưng chỉ là lớp mỏng, không quá nửa ngày liền tan.
Chắc là do đang trong thời kỳ phát triển, nửa năm qua An Ninh đã cao hơn một chút, hai gò má mủm mỉm trẻ con trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến mất.
Nàng dậy thì muộn, chỉ cao lên chứ không mập ra, trông như một cây mạ non, càng ngày càng gầy, khuôn mặt cũng gầy đi.
Thu Đồng rất là đau lòng, mỗi ngày đều nấu cho nàng ăn theo những cách khác nhau, thậm chí cô còn vì thế mà luyện được một thân kỹ năng nấu nướng.
Thiếu nữ mảnh khảnh đang mặc một chiếc áo len dày, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục, phía dưới là quần đồng phục.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đưa tay xòe ra năm ngón, cố gắng đón lấy những hạt tuyết mỏng, đáng tiếc hững chấm trắng đó vừa rơi vào lòng bàn tay thì biến thành những giọt nước nhỏ.
Dù không nhận được gì nhưng nàng vẫn tròn xoe mắt sung sướng, sau đó kéo mũ len sau lưng lên, trùm lấy đầu tóc rồi nhẹ nhàng bước đi trong sân trường.
Khi nàng bước ra khỏi cổng trường đã thấy Thu Đồng che dù chờ ở cách đó không xa, chị ấy mỗi ngày đều sẽ đưa đón nàng đến trường, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chưa bao giờ đến muộn.
Khí lạnh trong không khí rất nặng nhưng chị chỉ mặc một chiếc áo lông và khoác một chiếc áo bành-tô vải nỉ màu đỏ sẫm bên ngoài, vạt áo dài đến đùi, tay cầm một chiếc dù lớn màu đen, ở trong đám đông liền có thể gây chú ý.
"Em lạnh không?", chị một tay nắm lấy tay nàng, nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo, hướng về tay nàng phà một hơi ấm.
Ngón tay không có chút độ ấm nào chạm vào một luồng hơi ấm, nhiệt độ kéo dài không quá hai giây, sau đó nhanh chóng tiêu tán trong không khí.
Nhưng bàn tay đang siết chặc tay nàng ấm áp như một chiếc bếp lò nhỏ, hơi nóng không ngừng truyền qua làn da.
An Ninh còn chưa kịp trả lời, cô đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, nhét vào trong túi áo khoác, giữ chặt.
Cô gái nhỏ híp mắt cười, dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay của cô, Thu Đồng cười liếc mắt nhìn nàng một cái, không có bất kỳ lực uy hiếp gì mà nói: "Đừng nghịch".
Trên đường đi, những hạt tuyết mịn rơi trên quần áo