Nhất Lộ Sinh Hoa

Chương 8


trước sau

17

Sáng hôm sau thức giấc, mắt tôi sưng húp.

Đi làm đồng nghiệp còn đùa rằng có phải tôi bị muỗi đốt vào mắt không.

Tôi bất lực mỉm cười rồi thẫn thờ nhìn điện thoại, nghĩ xem có nên gọi điện cho Lâm Y hỏi thử tình hình không.

Thôi bỏ đi, như thế lại thành ra tôi nhiều chuyện, Mục Gia Hòa của hiện tại đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, cớ sao tôi còn phải tự chuốc lấy phiền toái cho mình?

Sau khi tan làm, tôi lê cơ thể mệt mỏi về nhà.

Không đi xe, suốt quãng đường dài hai mươi phút tôi bước từng bước về nhà.

Từ đằng xa tôi trông thấy một bóng hình quen thuộc ở dưới tầng, anh vẫn ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán cây ấy.

Dụi dụi mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Tôi chạy vội tới đó nhưng lại bất cần vấp phải hòn đá, bước chân loạng choạng làm anh giật mình.

Mục Gia Hòa nhìn về phía tôi, ánh mắt dịu dàng, anh chậm rãi đứng dậy rồi cúi đầu bước từng bước đến trước mặt tôi.

Mục Gia Hòa cúi người ôm chầm lấy tôi rồi dịu dàng thủ thỉ: “Tranh Tranh, anh rất nhớ em.”

Dưới ánh hoàng hôn, trong đó như có một mùi hương dịu dàng, cũng tựa như mùi hương trên người đàn ông đang ôm lấy tôi này.

Thẫn thờ đứng ch.ôn chân tại chỗ, tôi không dám nhúc nhích, tôi sợ mình nghe nhầm.

Anh chống cằm lên đỉnh đầu tôi rồi hài hước nói: “Sao vậy? Trông thấy anh rồi ngốc luôn hả?”

Mục Gia Hòa của tôi… anh về rồi.

Tôi cẩn thận nắm chặt góc áo anh, nước mắt rơi xuống lã chã: “Tại sao anh không nghe điện thoại của em?”

“*Anh vẫn chưa sẵn sàng gặp em.”

(*) Ý của câu này là Mục Gia Hòa đang rất rối, không biết đối diện thế nào với An Tranh.

“Không phải không phải, ý em là tại sao anh lại muốn chia tay với em? Tại sao không trả lời tin nhắn, điện thoại của em?”

Mục Gia Hòa không lên tiếng, anh ôm chặt tôi hơn.

“Mục Gia Hòa, anh đáng ghét lắm, nói quên là quên nói nhớ là nhớ.” Ở trong vòng tay anh tôi khóc nức nở: “Anh có biết em đã khóc vì anh bao nhiêu lần không? Anh thì hay rồi, không chỉ mất đi ký ức mà còn có cả bạn gái mới, bây giờ khi đã nhớ ra mọi chuyện anh lại quay lại tìm em.”

“Là lỗi của anh.”

“Lâm Y thì sao? Cô ấy là bạn gái anh thật sao?” Tôi sụt sịt, đau lòng lên tiếng.

“Không phải.” Mục Gia Hòa buông tôi ra, anh ôm lấy mặt tôi, lau đi những giọt lệ vương trên đó rồi nói: “Anh chỉ thích em.”

“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi.” Tôi nói.

Mục Gia Hòa nắm lấy đôi tay đang buông thõng bên người của tôi, mười ngón tay đan vào nhau, giọng anh vừa trầm vừa nghiêm túc: “Anh sẽ không buông tay em nữa.”

“Mục Gia Hòa, em rất đau lòng.” Tôi ôm lấy anh, nước mắt rơi xuống như mưa.



Khoảng thời gian ấy, mỗi khi thức giấc tôi luôn có một ảo giác rằng mình đang nằm mơ, tôi mơ thấy Mục Gia Hòa quay trở về bên mình

Khi trông thấy Mục Gia Hòa đang nấu bữa sáng trong phòng bếp hoặc là yên lặng ngồi trên sô pha đọc sách tôi mới thật sự cảm nhận được mọi chuyện đều là thật.

Còn về Lâm Y, một thời gian dài sau đó cô ấy đã tới tìm tôi.

Lâm Y nói: “Đây cuốn nhật ký Gia Hòa viết, thật ra tôi nên trả lại nó cho anh ấy nhưng ngẫm lại tôi nghĩ vẫn nên đưa cho cô thì hơn. Dù sao thì toàn là những thứ viết về cô. Sau khi đọc xong chắc cô sẽ hiểu anh ấy thích cô nhường nào. Xin lỗi là tôi ngồi không hưởng lộc, độc chiếm Gia Hòa giữ mãi không buông.”

“Còn về chuyện Gia Hòa mất đi ký ức, chắc Mục Doanh nói với cô anh ấy gặp t.ai n.ạn nhỉ.” Lâm Y cúi đầu, tay xoa xoa cạnh bàn: “Thật ra là vì b.ệnh tr.ầm c.ảm.”

Nghe tới đây tôi nhất thời ngẩn người, bàn tay run run đặt cốc nước lên trên bàn, nhìn chằm chằm Lâm Y để xác nhận cô ấy không lừa mình.

“Đã nặng đến mức t/ự t/ử rồi, cần phải điều trị MECT.”

Tôi sợ hãi, không dám tin, lẩm bẩm: “T/ự t/ử ư?”

“Ừ, c.ắt c.ổ tay t/ự t/ử.” Nói rồi Lâm Y vuốt ve cổ tay trái của mình, cô ấy cụp mắt xuống như thể đang nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt đau thương.

Tôi choáng váng, không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, trong đầu chỉ toàn là hai chữ “t/ự t/ử”.

Sao có thể, sao có thể.

Tôi nhớ tới vết sẹo mình nhìn thấy trên cổ tay Mục Gia Hòa lần trước.

Thì ra Mục Gia Hòa muốn giấu đi dấu vết của việc t/ự t/ử.



“Những ký ức tồi tệ đó chỉ khiến anh ấy đau khổ thôi, anh ấy cũng không muốn cô biết chuyện này.” Lâm Y thở dài.

“Trong quá trình điều trị b.ệnh anh ấy đã mất đi phần lớn ký ức, tôi đã l.ừa anh ấy rằng mình là bạn gái của anh ấy.” Lâm Y chống cằm một cánh tay khác thì đặt trên mặt bàn, cô ấy cụp mắt xuống không nhìn rõ cảm xúc.

“Nói ra tôi cũng không sợ cô cười, bắt chước cô cũng không khó khăn lắm nhưng dù tôi có giống cô cỡ nào thì Mục Gia Hòa cũng không thích tôi. Cô vừa xuất hiện ánh mắt anh ấy bèn thay đổi, ở bên anh ấy điều trị suốt nửa năm, tôi quá hiểu ánh mắt ấy. Khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra mình nực cười, hoang đường cỡ nào.”

Tôi thẫn thờ ngồi nghe, thậm chí còn không biết Lâm Y đã rời đi từ khi nào.

Bàn tay run run mở cuốn nhật ký ra xem.

Nhìn nét chữ quen thuộc, nước mắt bất giác rơi xuống.

Cuốn nhật ký cũ, tựa như đã được người khác đọc đi đọc lại rất nhiều lần, trên đó toàn là chữ.

“Bác sĩ nói, điều trị sẽ khiến tôi mất đi ký ức, hồi phục cần ít nhất vài tháng, lâu hơn thì vài năm thậm chí là cả đời, tôi sẽ quên đi em sao?”

“Đợi đến khi tôi khỏe lại, tôi sẽ về bên Tranh Tranh, cùng em dạo phố, nấu cơm cho em…”

“Vết s.ẹo trên tay tôi không xóa được, Tranh Tranh nhìn thấy sẽ sợ chứ?”

“An Tranh là cô gái tôi thích, bụng dạ em không tốt nhưng vẫn thích ăn cay… lúc ăn cơm sẽ dùng tay trái… lần nào qua đường cũng rất sợ, không có tôi ở bên có phải em sẽ không dám sang đường? không? Tuy trong tên của Tranh Tranh có một chữ cam nhưng em lại rất ghét ăn nó.”

“Chị bảo tôi hãy quên Tranh Tranh đi nhưng nếu như quên mất em, tôi biết phải làm sao?”

“Quá trình điều trị kéo dài khiến trí nhớ của tôi suy giảm, có rất nhiều chuyện tôi không còn nhớ rõ nữa.”

“Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mọi người vây quanh giường bệnh của mình, có lạ có quen… và hình như tôi đã quên đi một người rất quan trọng.”

“An Tranh… sao tự dưng tôi lại nhớ tới em?”



Đọc đến đây nước mắt của tôi lăn dài, muốn đọc tiếp nhưng cánh tay lại nặng như đeo chì, không sao nhấc nổi.

Lòng đau như thắt lại, tôi bật khóc nức nở.

Tôi là một kẻ ngốc, chuyện gì cũng không biết, thậm chí tôi còn không biết cả chuyện Mục Gia Hòa bị b.ệnh, anh vẫn luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau.

Tôi vốn tưởng mình đã làm đủ nhiều nhưng Mục Gia Hòa còn thích tôi hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều.

Mục Gia Hòa, may là… may là tôi không buông tay.

Điện thoại rung lên, là thông báo có tin nhắn.

“Tranh Tranh, bao giờ em về?”

Nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, tôi run rẩy gõ chữ.

“Mục Gia Hòa, em rất thích anh.”

Mục Gia Hòa: “Anh biết.”

“Em muốn gặp anh, ngay bây giờ.”

“Anh đang ở phía sau em.”

Tôi nín thở quay đầu lại.

Mục Gia Hòa đang đứng trước mặt tôi, anh cầm khăn giấy lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt tôi
rồi nói: “Sao em lại khóc thành con mèo nhỏ rồi?”

“Mục Gia Hòa.” Tôi nhào vào lòng anh, suy sụp nghẹn ngào nói: “Sao anh lại tới đây?”

“Lý Trúc nói thấy em ở đây nên anh tới đón em.”

Tôi cầm bàn tay đang vỗ về lưng mình rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, tôi sờ lên vết sẹo lồi kia, lòng đau như c.ắt.

Mục Gia Hòa vô thức muốn tránh đi, nhưng tôi càng nắm chặt hơn.

“Đừng rời xa em nữa được không? Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Cơ thể Mục Gia Hòa cứng đờ, giọng anh run run: “Không đâu, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

“Chúng ta về nhà nhé.”

“Vâng.”

Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt là một vết bẩn lớn, áo sơ mi trắng của Mục Gia Hòa đã bị lớp trang điểm của tôi làm bẩn hết rồi, tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt của mình lúc này.

Sau đó lại vùi mặt vào lòng Mục Gia Hòa.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Lớp trang điểm của em mất rồi.” Tôi ủ rũ nói.

Mục Gia Hòa khẽ cười.

Tôi không hỏi, Mục Gia Hòa cũng không nói bất cứ điều gì. Anh thông minh như thế chắc hẳn anh biết Lâm Y đã nói với tôi những gì. Tôi cũng đang đợi, đợi tới một ngày anh sẽ chủ động nói cho tôi biết.

18

Mặt trời dần khuất bóng, hoàng hôn nhuộm đỏ đường chân trời, bóng của tôi và Mục Gia Hòa bị kéo đi rất dài rất dài.

Xa xa, giữa dòng người tấp nập trên phố tôi đã trông thấy một người.

Giang Khâm đút hai tay vào túi quần, anh ta đứng đối diện với chúng tôi đang đứng đợi đèn đỏ, bên cạnh là một một cô gái xinh đẹp.

Như có linh cảm, tôi còn chưa kịp chuyển dời ánh mắt thì Giang Khâm đã ngoảnh đầu lại, chúng tôi nhìn nhau giữa dòng người. Giang Khâm mím chặt môi, đôi mắt hơi híp lại, không để tâm đến cô gái đang nói chuyện với mình.

Cô ấy nghiêng đầu, gương mặt có nhiều nét hao hao tôi. Tôi cũng không nhìn Giang Khâm nữa mà cùng Mục Gia Hòa tiếp tục tiến về phía trước. Tôi biết Giang Khâm vẫn luôn dõi theo mình.

Đèn đỏ bật sáng anh ta vẫn đứng im tại chỗ, cho đến khi đèn xanh sáng lên cuối cùng anh ta cũng chịu thỏa hiệp cúi đầu xuống.

Lúc đi ngang qua Giang Khâm điện thoại của tôi rung lên, là tin nhắn Giang Khâm gửi đến, chỉ vỏn vẹn hai chữ “tạm biệt”.

Về sau tôi đã mơ một giấc mơ, tôi mơ thấy năm lớp mười hai, nó thật đến nỗi tôi cứ ngỡ mình đã quay về thuở ấy. Dù cho đã tỉnh lại nhưng phải mất rất lâu tôi mới hoàn hồn được.

Năm lớp 12, do nhà gần trường nên tôi luôn đi học một mình. Trong cái nắng buổi sớm, tôi cầm theo tiểu long bao đi bộ tới trường, lúc đi ngang qua một con hẻm tôi đã nghe thấy tiếng từ trong đó vọng ra: “Mục Gia Hòa, lâu rồi không gặp.”

Do bản tính tò mò, tôi dừng bước rồi đi tới đó, tôi thấy có mấy nam sinh đang đứng vây quanh Mục Gia Hòa, tôi nghĩ bọn họ đang ỉ đông b.ắt n.ạt anh, cũng không nghĩ nhiều mà lên tiếng ngăn cản.

Khi ấy Mục Gia Hòa quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh đỏ bừng mang theo sự lúng túng, lúc anh nắm tay tôi chạy đi, hai tay anh run run, lòng bàn tay lạnh toát.

Tôi hỏi anh có chuyện gì, anh cũng không nói.

Bầu không khí im lặng suốt cả quãng đường khiến tôi không sao chịu nổi, tôi sờ tiểu long bao đã sắp nguội rồi cất tiếng: “Mục Gia Hòa, cậu có thích ăn tiểu long bao không? Tớ mua rồi, cậu nếm thử chứ?”

“Không cần, cảm ơn.”

Bình thường chỉ cần người khác từ chối tôi sẽ không nhiều lời, nhưng hôm đó tôi lại dừng bước rồi hỏi: “Ăn một miếng thôi được không?”

Không biết tại sao tôi lại rất muốn anh ăn nó, có thể là do thấy anh đang không vui muốn dùng đồ ăn để thu hút sự chú ý của anh.

Thấy anh do dự, tôi nhân cơ hội nói thêm: “Ngon lắm đó, lần nào tớ cũng mua ở đây.”

Lần này Mục Gia Hòa cũng không do dự nữa, anh cắn một miếng, ngày hôm đó tôi đã rất vui. Cuối cùng thì tôi cũng nói chuyện được với bông hoa lạnh lùng, hơn nữa còn rủ được anh ăn cùng nữa.

Bốn năm qua đi, gần như tôi đã quên mất chuyện này nhưng không hiểu tại sao tôi lại mơ thấy nó.

Tôi hoảng hốt tự dưng rất muốn khóc, muốn sớm gặp được Mục Gia Hòa.

Đi chân đất chạy tới phòng anh, mở cửa phòng nhưng lại trống không. Hẫng mất một nhịp, tôi lại chạy tới phòng bếp. Lúc đi ra phòng khách, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, Mục Gia Hòa đang nằm trên chiếc ghế ngoài ban công, trông rất yên tĩnh.

Tôi gọi một tiếng: “Mục Gia Hòa.” Sau khi cất tiếng tôi mới nhận ra giọng mình hơi khàn.

Anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, đứng dậy rồi sải bước về phía tôi, anh bế tôi lên rồi nói: “Dậy rồi à? Sao không đi dép đã chạy ra ngoài này rồi?”

Tôi ôm chặt lấy cổ anh không lên tiếng. Ra đến ban công, Mục Gia Hòa điều chỉnh lại tựa lưng rồi mới ngồi xuống, anh để tôi ngồi lên đùi mình rồi dịu dàng xoa đầu tôi: “Sao lại không nói gì?”

“Chỉ là em nhớ anh thôi.”

Lần này đến lượt anh im lặng, anh cọ cọ chóp mũi vào cổ tôi, tôi hôn lên thái dương của anh rồi làm nũng: “Em muốn ăn tiểu long bao.”

Anh cười nói: “Vẫn thích ăn nó đến thế à.”

“Thích ạ.”

Ánh nắng chói chang sạch sẽ, bầu trời trong xanh yên tĩnh, phóng tầm mắt có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, tôi cuộn mình trong lòng Mục Gia Hòa, khoảnh khắc này thật tuyệt.

Mục Gia Hòa, thật tuyệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện