Chương 13: Nhật Nguyệt Tinh Thần hiện
Một ngày cứ như thế mà trôi qua.
Chiều hôm ấy, có gió hiu hiu thổi đuổi đi từng đợt mây mờ.
Sức gió càng ngày càng lớn rồi đến một lúc nào đó cả bầu trời ngoại trừ ở phía cuối đường chân trời có Liệt Nhật treo cao còn lại đều trở nên trống rỗng.
Đuổi đi vân vụ sức gió cũng theo đó mà giảm bớt đến triệt để không còn mới thôi.
Bầu trời quang đãng khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy lạ lẫm không thôi, bị nhốt ở đây mấy triệu năm cứ hễ mở mắt ra là nhìn thấy trong mắt dày đặc là tử sắc vân vụ nào có như bây giờ trông thấy trời xanh thăm thẳm.
Cảnh tượng này khiến lòng người cảm khái!
Đã bao nhiêu năm rồi họ chưa từng được nhìn thấy bầu trời đến ngay cả họ cũng không còn nhớ nữa.
“Có lẽ là bắt đầu rồi.”
Có người không nhịn được cảm khái.
Ha ha ha!
Haizzz!
Cũng có người cười to có người thở dài, sinh sống ở đây lâu như vậy, ngoài ở ngoài kia gia đình, họ ở nơi này cũng có cho chính mình một cái gia đình, có hài tử có tôn tử.
Nhưng chung quy lại gia tộc ngoài kia đối với họ mà nói quan trọng hơn dám này tôn tử nhiều lắm.
Có những người không nhịn được bối rối nghĩ đến chính mình ngoài kia trượng phu lại nghĩ đến chính mình trong này cũng có một cái lại còn là Bonus thêm một đống tôn tử nữa điều này khiến họ không biết nếu như ra ngoài kia làm sao đối mặt mợi người ánh mắt, thân là cái nữ tử lại có đến hai cái chồng, cái này sao nói.
Khó nói là khó nói nhưng trong này tịch mịch lại chịu không được nhu hoà mềm mại lời ngon ý đẹp khiến họ những cái nữ nhân này cũng là chống đữo không nổi.
Nhiều lúc họ cũng nghĩ như mình biến mất nhiều năm như vậy liệu còn có ai nhớ đến chính mình hay là đã cho rằng mình hoàn toàn chết đi mà thay lòng đổi dạ hay không.
Cũng chính bởi điều này mà khiến họ có những cái ý nghĩ “Thôi thì”.
Có người bồi hồi, có người bối rối, … có thật nhiều cảm xúc khác nhau nhưng cũng có người mặt không biểu tình.
“Mạn Thiên, ngươi không hồi hộp chút nào?”
Ngồi ở trung tâm đại trận Hồng Lâm không hiểu sao hôm nay hắn nhìn Mạn Thiên cô nàng này có điều gì đó rất khác lạ, một mặt nhìn hắn đầy thâm ý, một mặt lại lạnh như băng.
Không phải a, thiết nghĩ cảm giác thoát khỏi nơi này phải vui lên mới phải a, không thì ít nhất cũng phải có ít cảm xúc a.
Cái cô nàng này hành sự kì lạ hắn cũng không quái nhưng mà hôm nay theo hắn thấy cô nàng này cùng mọi hôm thực sự có điều gì đó khác.
Cũng không phải, mà là nàng này thiếu đi một tứ gì đó chỉ là thiếu thứ gì hắn lại không biết, hắn có hỏi qua tên hắc y nhân kia thì tên kia cũng trả lời không biết.
“Quả nhiên là thực lực hơi kém một chút nhưng thủ đoạn lại không phải người thường có thể biết được…”
“Quả là thâm tang bất lộ!”
Hắn khẽ cảm thán một câu nhưng tầm mắt vẫn không rời bỏ đối Mạn Thiên dò xét.
Mạn Thiên đương nhiên biết tên này đối mình dò xét:
“Nhìn đủ chưa?”
“Đủ!”
Nhàn nhạt trả lời một câu Hồng Lâm cũng nhắm mắt lại chờ đợi.
Đối với lần hành động duy nhất này hắn cũng rất mong chờ, ước chừng hơn năm mươi vạn năm trước trong một lần hắn tỉnh lại, khi ấy ngoài hắn ra mảnh địa thổ này cũng không có ai hoặc đúng hơn là mọi người còn đang ngủ đông và chưa ai tỉnh lại.
Khi ấy hắn vô tình thao túng thời không bắt gặp một kẻ lạ mặt đang lòng vòng quanh Luân Hồi Giới, đem kẻ này tóm hắn mới biết kẻ này không thuộc về nơi này mà là đến từ bên ngoài thuộc về Đồng Quang ẩn tộc.
Cái này Đồng Quang ẩn tộc hắn cũng nghe nói là một cái đại tộc chuyên ẩn náu thời không thông thạo một cái gọi là thời không chi lực, hầu hết lực lượng bọn hắn bố trí ra ít nhiều đều có thời không chi lực vờn quanh.
Tra hỏi hắn mới biết rằng kẻ này là một cái thiên đại kì tài triệu năm có một của Đồng Quang nhất tộc dự kiến sẽ là tộc trưởng đời kế tiếp, chỉ là năm ấy tiến hành nhập một giới lịch luyện vô tình tiến nhập một cái hiểm địa loáng thoáng thế nào lại chui vào đây.
Nói đến mặc dù kẻ này là một cái kỳ tài nhưng nơi này hạn chế tu luyện nên hắn cũng chẳng tu ra cái gì, sở dĩ lần trước thoát khỏi Mạn Thiên cô nàng kia tra sét là do kẻ này dựa vào nhà mình gia tộc bảo vật cùng bản thân hắn thời không che lấp, nếu không bằng vào hắn thì còn đợi một trăm cái ba vạn chín nghìn đi.
Nghe tên này nói chuyện hắn mới biết được từ xa xưa các kỷ nguyên khác đều có rất nhiều người bị giam cầm ở nơi này nhưng đều có cách thoát ra, những kẻ đó sau này đều thành lập các đại tộc ẩn nấp đi thế gian dường như đang giấu diếm gì đó.
Nghe được có cách thoát đi hắn cái này lão già đương nhiên cũng muốn đi chỉ là kẻ này đạo hạnh có chút hơi cùi bắp mang không nổi hắn càng đừng nói mang những người khác nên hắn mới phải đợi đến bây giờ.
Còn về cái Âm Dương Thập Phương Chuyển Linh Trận này là một cái đại truyền tống hoán đổi trận pháp, tại nơi hắn đang bày trận này chính là nó.
Cái trận này tên như ý nghĩa, gồm có ba cái trận nhỏ hơn kết hợp mà thành mà trận này muốn bày cần một vạn cái trận nhãn, dĩ nhiên trận nhãn nhiều hơn càng tốt tỷ lệ thành công cũng càng cao mà lại không biết chừng còn có thể mang theo không ít người thoát ra ngoài nên hắn mới triệu tập mọi người cùng nhau bố trí.
Nghe nói khi dị tượng tái hiện sẽ dẫn đến thiên địa lực lượng dâng trào làm cho đại trận càng thêm mạnh mẽ chỉ là nghe đến cái này hắn cũng không hiểu gì nên cũng gật đầu cho qua.
.
.
Thời giai trôi qua trời chiều đã dần ngả về tối.
Ngước mắt lên nhìn có thể thấy bầu trời hôm nay có vài phần khác lạ.
Mặt trời nơi phía tây còn chưa hoàn toàn lặn mất nhưng không gian đã có phần tối đi quá nhiều hơn nữa còn nhiều thêm một phần ngột ngạt cùng áp bức.
Chân trời phía xa loáng thoáng có thể nhìn thấy quang huy dần hiện.
.
.
Khi mặt trời hoàn toàn biết mất bầu trời cũng không vì đó mà trở nên tối tăm mà thay vào đó là có từng viên từng viên Tinh Thần dần dần hiện lên, phía xa xa nơi hướng đông ánh trăng cũng dần dần thay