Chương 14:
Tại một ngôi làng nhỏ dưới chân núi.
Hôm nay trong làng có có cái hỷ sự, đó là một nhà trong làng có cái con gái gả được sang bên một làng bên cạnh cho một cái nhà giàu, nghe nói cái nhà này truyền thống gia giáo đời đời, con cái trong nhà cũng là người tài giỏi, ai về được đó làm dâu chính là phước đức mấy đời tu được.
Trong cái đám cưới có một tên nhóc tầm mười, mười một tuổi thập thò ở sau nhà, hắn đang cạy ra cái khe cửa sổ nhìn vào bên trong, trong mắt có vài phần buồn bã.
Hắn tên là Tử Thiên, năm nay mười một tuổi bởi vì lúc còn bé là cái mồ côi được một người trong làng nhặt được tại ven suối, lúc ấy bởi vì hắn mới sinh lại ở ngoài trời lâu dài nên hơi thở hấp hối, người kia thấy hắn lúc hắn đã ngấp ngoải sắp đi chầu Diêm Vương, tại lòng tốt dâng trào đem đứa nhỏ mang về cưu mang coi như cứu được thì lại làm cái phúc đức mà cứu không được thì coi như giúp nó có một nói an nghỉ yên lành.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, người này quả nhiên cùng hắn có duyên, sau khi mang hắn về thì người này lập tức đưa đến một cái lão thầy thuốc trong làng, sau một thời gian điều trị quả nhiên hắn lại được mấy người này kéo tay khỏi địa ngục.
Thấy hắn sức sống mãnh liệt mạng ngang với trời, người trong làng liền gọi hắn là Thiên.
Thiên theo thời gian lớn lên cũng không biết ai là người nhặt được mình mà cũng không biết ai đã cứu mình, bởi vì sau khi cứu hắn được mấy năm người kia nhặt được hắn cùng lão thầy thuốc kia cũng đều gặp bạo bệnh mà qua đời, người dân trong làng lúc ấy thấy hắn mang sát mệnh nên cũng không ai dám nhận nuôi hắn.
Cũng là khoảng thời gian hắn mới ba bốn tuổi này người ta lại thêm cho hắn cái chữ Tử ở phía trước chữ Thiên từ đó hắn liền được gợi là Tử Thiên.
Lại nói Tử Thiên không người nuôi nấng làm sao mà sống được thì dĩ nhiên không phải là đi cạp đất mà lớn.
Năm ấy sau khi hai người kia chết người dân trong làng cũng không đoái hoài tới hắn mà mặc kệ hắn sống trong một cái nhà tranh nhỏ lợp bằng lá rừng ở dưới chân núi, hằng ngày sáng trưa tối ba bữa đều có người đến nơi này đưa cơm để ở trước cửa nhà, người nào bạo gan mà tốt tính liền đẩy hộp cơm vào trong rồi nhanh như thỏ chạy mất tích.
Hắn cứ như vậy mà sống, đói liền cái gì nhìn thấy đều muốn ăn nhưng trong nhà cũng chẳng có cái gì, đồ đạc đối với hắn có nguy hiểm trong nhà đã bị người dân dọn mất, cơ bản là ngoại trừ cái sàn cái cột cùng cái vách tường thì chính là mấy cái hộp cơm được người dân mang tới.
Cũng may người dân trong làng mang cơm tới đều đối với hắn là một câu “Tiểu Cẩu Tử, tới ăn” xong mới chạy đi.
Cũng bởi vì hắn chỉ ăn với ngủ nên cũng lớn rất nhanh, lúc đầu khi mới sáu bảy tuổi liền có phần hơi béo nhưng đến bây giờ lại là hơi gầy một chút bởi vì ba năm trước không còn ai đưa cơm cho hắn nữa nên hắn liền phải tự kiếm cơm.
Năm hắn lên tám, có một ngày cả ngày hắn không được nổi một con muỗi bỏ vào bụng nên hắn đã rời khỏi nhà, mà kì lạ là sau khi hắn ra ngoài cũng không còn ai cấm hắn nữa đi vòng quanh làng hắn mới biết được là cả làng của mình đều đã rời đi đâu hết, trong làng không còn nổi một bóng người.
Buồn bã cùng sợ hãi hắn liền một mạch chạy đi ra khỏi làng.
Chỉ là, ngay khi hắn chạy đi thì liền có một toán người từ trên núi đi xuống nhìn về phương hướng hắn bỏ đi, mọi người ai cũng lấy làm tiếc, cũng không phải họ nhẫn tâm như vậy mà là họ thực sự sợ hãi cái tên Tiểu Cẩu Tử này số mệnh.
Dân làng xuống núi là hắn không biết được, hắn ra khỏi làng mạng một bộ lếch thếch trang phục nhìn như ăn mày, mấy năm nay người dân làng ngoại trừ cho hắn cơm cũng không có cho hắn quần áo nên hắn chỉ là ghép lấy những gì bản thân thấy thích hợp lại bắt trước mọi người che thân mà thôi.
Bởi bì thời kì này các làng quê nghèo là khá gần nhau nên hắn cứ chạy như vậy chẳng bao lâu hắn nhìn thấy một ngôi làng khác.
Đi vào ngôi làng mới này hắn mới nghe loáng thoáng người dân nói chuyện với nhau.
“Nghe gì không, cái làng bên cạnh mọi người kéo hết nhau dời lên núi để tránh cái kia Tiểu Cẩu Tử.
”
Bla Bla
.
.
Nghe đến cái này tiểu cẩu tử hắn liền biết đó là mình, nhưng lúc đó đầu óc hắn đơn thuần chỉ không biết mình đã là sai điều gì khiến dân nàng xa lánh, điều này khiến hắn trong lòng sinh ra một ít tủi thân, hắn chỉ sợ hãi mình đã làm điều gì sai trái khiến mọi người ghét bỏ.
Nhưng rồi …
“Chính là cái kia hại chết mình ân nhân cứu mạng hay sao?”
Một câu nói này vang lên làm hắn đang trong tủi thân trở ra lập tức liền sợ hãi.
Hắn hại chết người!
Chỉ là hắn lại nghe có người thở dài.
“Haizz! Tiểu tử đó đúng là số phận hẩm hiu, một cái tiểu hài tử còn chưa biết gì liền bị mọi người xa lánh.
”
“Nghe nói tiểu tử này, dáng dập khôi ngô mặt mày như sao sáng chỉ là mệnh cách đặc biệt khiến mọi người không dám đánh đổi mạng mình, như cái kia ân nhân cùng thầy thuốc là cái ví dụ.
”
.
.
Hắn đứng ở một góc nhìn như cái tiểu quỷ bẩn thỉu đứng nghe mọi người nói chuyện trong lòng thất lạc, đây là định sắn hắn cả đời này cô độc a.
Câu chuyện cũng kết thúc, mọi người cũng tán đi.
Hắn một mình đứng nấp ở cái gốc cây cũng chẳng biết phải làm gì cũng mặc kệ cái bụng cứ òng ọc kêu đói.
Đến một lúc sau hắn mới lấy lại tinh thần, quyết định quay về làng của mình nhìn lại mọi người trong làng bởi vì ban nãy hắn có nghe được một câu đó là mọi người sau khi hắn đi đã dắt nhau trở về.
Đôi bàn chân nhỏ chạy như băng trên một đoạn đường đất chẳng mất bao lâu hắn lại nhìn thấy làng của mình cũng nhìn thấy trong làng có thật nhiều người đang qua lại.
Niềm vui trong lòng bỗng nhiên nở ra nhưng cũng rất nhanh lại cuộn lại.
Mọi người không muốn nhìn thấy hắn a.
Mặc dù chỉ mới tám tuổi nhưng hắn lại là một đứa trẻ rất nhanh nhạy, hiểu ra vấn đề hắn lại cúi mặt xuống lững thững quay đi.
Hắn quay trở lại ngôi nhà cũ kia, nhìn