Chương 19: Âm Dương Chi Linh
Từ chương này tên Chí sẽ được đổi sang gọi là Tử Thiên
4h30p sáng.
Sau một hồi phiên vân phúc vũ cả hai người đều nằm đấy nghỉ ngơi, không ngừng có tiếng oán trách vang lên, đó là Thiên Thiên đối đối Tử Thiên oán trách, ai bảo hắn ức hiếp nàng, ngược lại Tử Thiên đối nhưng lời oán trách của nàng lại như gió thoảng bên tai, hắn lúc này chỉ một mặt nhìn lên trần nhà cười cười một tay lại đối nàng sờ xoạng.
Thiên Thiên thấy hắn tý tửng như vậy nên nàng mắng nhiều liền chán, mặc kệ hắn không nói gì nữa.
Gối đầu lên trân cánh tay kia một mặt lại cảm nhận được một bàn tay khác đối nàng sờ xoạng trong lòng rất là lộn xộn giống như tơ vò một dạng, từng hồi từng hồi cảm xúc khác lạ xuất hiện làm nàng nghĩ đến những âm thanh mà mình ban nãy phát ra không khỏi khiến khuôn mặt nàng đỏ lên giống như quả táo chín.
Đang nghĩ ngợi linh tinh thì một tiếng thì thào vang lên: “Thiên Thiên, ngươi bây giờ là linh hồn thể có phải không?”
Nghe được câu hỏi này trong lòng nàng không khỏi bực tức.
“Phải lại thế nào , không phải lại thế nào?”
Biết được Thiên Thiên đang bực tức nên Tử Thiên cũng không có dây dưa mà hỏi thẳng luôn vào vấn đề.
“Ngươi cái linh hồn thể này có khi nào tan biến hay không? Nghe nói ngươi hiện tại vẫn đang bị Địa Phủ truy đuổi? ban nãy ngươi nói có cách trở lại làm người?! ?”
Một loạt các câu hỏi được Tử Thiên đưa ra, đa phần là đối với Thiên Thiên quan tâm, mặc dù không biết mọi chuyện là như nào nhưng dù sao hắn cũng đối với linh hồn của nàng làm ra cái chuyện kia thì không thể không đối nàng giống như người yêu của mình, mà quan tâm hỏi thăm người yêu thì chính là nhiệm vụ của hắn.
Đối với nhưng câu hỏi của Tử Thiên thì Thiên Thiên cũng thành thật nghiêm túc mà trả lời.
Theo như nàng nói thì hiện tại Linh thể của nàng là không thể tan biến được trừ khi gặp phải cường đại trọng kích, lúc đó sẽ gây nguy hiểm cho Linh Hồn Chi Nguyên dĩ nhiên có thể làm được việc này thì dĩ nhiên không phải những tác động vật lý có thể làm được mà cần phải dùng đến linh hồn chi lực thì mới được.
Nói đến những lực lượng có thể tổn thương nàng thì quả thực làm Tử Thiên bất ngờ.
Thiên Thiên có nói ở thế gian hiện tại ngoại trừ Địa Phủ ra thì còn không ít các tổ chức gồm những thành viên là những linh hồn, oán hồn, thậm chí là trong con người còn có không ít những người làm nghề Tầm Linh Sư hay các vị Thánh Tử, Nhà Sư, … các loại thế lực này đều có thể khiến nàng trọng thương.
Tử Thiên một bên nằm ôm mỹ nhân một bên nghe giải thích thì biết được cái gọi là Tầm Linh Sư là một cái nghề nghiệp mà con người sử dụng thuật pháp hay cường đại linh hồn lực, thiên nhãn các thứ mà săn bắt các linh hồn đơn lẻ giống như nàng, đám người này nghe nói rất ti tiện, bọn hắn chính là chuyên bắn các kiểu linh hồn là nữ giới bắt về để tiêu khiển hoặc bắn đi cho người muốn sở hữu.
Còn về cái kia Thánh Tử chính là các đệ tử thuộc về Thánh Môn chính là như kiêu Cô Đồng các thứ, đám người này thì lại không giống như Tầm Linh Sư như vậy ti tiện mà đám người này một khi bắt được các linh hồn liền dùng thao thiên thủ đoạn đưa linh hồn tiễn về Địa Phủ.
Nghe cái này đám Thánh Tử Thánh Môn giống như Địa Phủ tay chân nhưng thực tế lại là không phải, bọn hắn giống như là hợp tác giúp nhau đạt lấy một cái mục đích gì đó mà Thiên Thiên không biết được.
Còn về cái kia nhà sư thì đơn giản hơn nhiêu, gặp được đám này lừa trọc những linh hồn như Thiên Thiên sẽ liền lập tức bị độ hoá, bởi vì đám này lừa trọc luôn luôn có một cái ý niệm đó là “Thí chủ cùng bần tăng có duyên tức là cùng cửa phật có duyên, đi thôi để bần tăng tiễn thí chủ một đoạn” cái này một tiễn tức là nhập vào cửa Phật cùng phàm thế cách biệt cũng từ đó cắt đứt dục niệm phàm trần.
Ở một góc độ nào đó mà nói thì như Thiên Thiên nàng gặp phải đám nhà sư kia còn xui xẻo hơn là gặp đám Tầm Linh Sư cùng đám Thánh Tử kia.
…
Hàn huyên hỏi thăm một hồi nháy mắt đã năm giờ sáng.
Nghe Thiên Thiên nói nàng mặc dù bây giờ đã cùng hắn dung hợp, đã có năng lực tồn tại ở ban ngày nhưng vì cẩn thận tốt nhất ban ngày vẫn nên tạm tránh đi một chút.
Lý do mà nàng đưa ra rất đơn giản đó chính là ban ngày nhiều người hoạt động, như nàng vẫn cứ như vậy hiện hình đi lại rất dễ dẫn đến bị người phát hiện.
Nàng nói lý do như vậy nên Tử Thiên cũng không biết phải làm sao, đành phải để nàng trốn vào mình não hải.
Đêm qua nghe Thiên Thiên hàn huyên nhiều hắn cũng biết được không ít thứ như bên cạnh hắn cũng không phải không có người dùng linh hồn thể trọng sinh lại làm người nên hắn nhất định sẽ giúp Thiên Thiên trở lại làm người.
Hắn bây giờ có Thiên Thiên trong não hải, nghe nàng nói hắn não hải rất là kỳ diệu nên hắn cũng dựa vào cách mà Thiên Thiên chỉ để cảm nhận mình não hải.
Khoanh chân ngồi trên giường, tâm thần bắt đầu chìm sâu vào vào một trạng thái kỳ diệu, tâm thần hắn đứng tại chỗ nhìn lấy xung quanh chỉ thấy xung quanh chỉ là một mảnh tối tăm không có lấy một con đom đóm ánh sáng chứ đừng nói đến não hải.
Thiên Thiên có nói lần đầu tìm vào bản thân não hải rất là khó khăn nên cẩn phải kiên trì, phải có một ý chí bất khuất không lùi thì mới có thể thành công được.
Trong bóng tối hắn cứ bước đi, hắn cũng chẳng biết là mình đi về hướng nào, liệu có đúng đường không, hắn cũng chẳng biết mình đi hết bao lâu rồi, có lẽ là một ngày hay mười ngày, cũng có lẽ là một năm hay hai năm gì đó.
Hắn cứ đi, cứ đi dựa vào chính Thiên Thiên lời nói làm nghị lực một ngày này tâm thần hắn ở trong kỳ diệu tạng thái trở nên hư nhược cực kỳ, hắn giơ lên mình hai ban tay, bọn nó đã gần như trong suốt có thể nhìn thấy từ đầu này qua đầu khác.
Hắn lúc này đã quá mệt mỏi.
Mẹ nó cái này não hải tìm khó như vậy sao?
Trong lòng hắn gầm thét.
Hắn muốn gọi Thiên Thiên nhưng làm sao cô nàng này giống như không nghe thấy hắn gọi, lặn như cá mất tăm.
Cái này làm sao mà tìm a, khó nó cũng có mức độ thôi chứ, khó như này làm sao mà chơi được.
Trong lòng hắn không khỏi chửi chính mình não hải, cái này chính là tìm Linh hồn não hải của mình chứ có phải của người khác moẹ đâu, đây là con moẹ nó tự mình hại mình hay sao?
Gác lại bực tức, hắn lại tiếp tục đi.
Chỉ là lần này giống như chửi có hiệu quả hay sao mà khi hắn vừa tại trong bóng tối đi được mấy bước thì nơi xa trước mặt nổi lên một tia sáng, tia sáng mặc dù ban đầu khá mờ nhạt nhưng theo thời gian hắn bước tới tia sáng dần trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Như có được hy vọng, Tử Thiên lấy hết tất cả sức bình sinh giống như điên chạy về phía trước, trẳng bao lâu hắn có thể thấy được tia sáng lúc đầu bây giờ đã ta mằng một cái thúng.
Theo hắn tiếp tục chạy chùm tia sáng bây giờ đã hiển thị rõ ràng, đúng