Thẩm Tư Thần thức dậy trên chiếc giường king size rộng lớn, cậu nhìn lên trần nhà màu trắng viền hoa văn lạ lẫm, tất cả như thể một giấc mơ không chân thật.
Ánh nắng ban ngoài khung cửa chiếu xuyên qua tấm rèm trắng lụa là, gió thổi nhẹ khiến chiếc rèm mỏng bay phất phơ, chiếc giường êm ái mềm mại chỉ có mỗi mình cậu nằm trên đó.
Thẩm Tư Thần chống người ngồi dậy, nhớ lại hôm qua bản thân đã ngủ thiếp đi trong lúc ngồi xe trở về, cậu nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa mềm viền ren cầu kỳ trên người, có chút hoài nghi nhân sinh, cái này...!đâu phải quần áo của cậu.
Cậu lại nhìn xuống bên trong cổ áo chữ V, cảnh xuân bên dưới thật đúng là...!thảm không nỡ nhìn, trên làn da trắng muốt đầy rẫy những dấu hôn ửng đỏ, kéo dài từ ngực xuống tận rốn, nếu cậu đoán không lầm thì trên cổ chắc là cũng có không ít.
Khóe môi cậu cong lên đầy bất lực, đây chắc chắn là tác phẩm của Kiều tổng nhà cậu.
Người này đặc biệt thích để lại dấu hôn trên người cậu, dấu cũ chưa phai đã đè lên một dấu mới.
Thẩm Tư Thần trượt nhẹ xuống giường, chân bất giác đạp trúng một đôi dép lông được xếp gọn gàng bên giường, cậu xỏ dép đi vào nhà vệ sinh.
Kem đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, đồ dùng cũng được bày biện đầy đủ, mỗi thứ đều có hai cái, một xanh nhạt một xanh đậm.
Thẩm Tư Thần mang theo một bụng ngọt ngào, vừa vệ sinh cá nhân vừa tắm, lúc cậu choàng áo tắm đi ra thì trong phòng đã nhiều thêm một người.
"Cảnh Nam? Em còn tưởng anh đã đến công ty."
"Sáng hôm nay ở nhà cùng em, mười giờ mới có cuộc họp, vẫn còn chút thời gian." Kiều Cảnh Nam đang lướt ipad đọc báo cáo, nghe giọng cậu mới ngẩng đầu lên.
Cổ áo choàng tắm mở rộng, cảnh xuân lộ ra trước mắt hắn, Kiều tổng nuốt nước bọt, ánh mắt dừng ở dấu hôn mà hắn để lại trên ngực thiếu niên tối qua, "Mới sáng sớm mà Thần Thần đã muốn câu dẫn tôi sao?"
Thẩm Tư Thần hơi chau mày, xem ai đang nói kìa, "Nói cứ như Kiều tổng đây đứng đắn lắm, mấy cái dấu này là thế nào đây, anh giải thích một chút xem." Cậu kéo áo choàng tắm trượt xuống vai, chất vấn hắn.
Kiều Cảnh Nam đưa tay kéo cậu vào lòng, không nói không rằng cứ thế hôn lên, môi không rời môi, bàn tay trượt từ chiếc cổ trắng ngần xuống khuôn ngực, ngón tay miết xuống đến bụng, ý đồ muốn sờ xuống vị trí sâu hơn nữa.
Thẩm Tư Thần bị hôn đến mềm nhũn cả người, bàn tay mảnh khảnh trượt xuống bắt lấy tay hắn, người kia hơi cau mày tách môi hôn ra, khó hiểu nhìn cậu.
Thiếu niên cố gắng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, "Lát nữa anh còn phải đến công ty."
"Công ty không có anh một ngày cũng không phá sản được."
Cậu dứt khoát đẩy hắn ra, từ trên người hắn lảo đảo trượt xuống, "Em phải đi xem Tiểu Vũ."
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của thiếu niên, Kiều tổng bất lực thở dài một hơi, lừa được người về nhà rồi mà vẫn không thể thoải mái "ăn" được, đúng là gian nan mà.
Lúc hai người cùng nhau xuống lầu, Tiểu Vũ đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi.
"Chào buổi sáng, ba lớn, ba nhỏ."
Thẩm Tư Thần ngạc nhiên nhìn Kiều Cảnh Nam, hắn giải thích, "Có lẽ là do chị hai dạy."
Thật ra cậu cũng không có ý kiến gì về cách xưng hô này lắm, trực tiếp bước đến ngồi bên cạnh nhóc con, "Chào buổi sáng, bé ngoan Tiểu Vũ."
Phòng ăn rộng lớn không còn lạnh lẽo như cũ, không còn hình ảnh Kiều Cảnh Nam một mình uống cà phê, một mình lặng lẽ ăn bữa sáng nữa.
Thay vào đó là một nhà ba người, vừa nói vừa cười, vừa cùng nhau ăn sáng vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tư Thần nói sáng sớm uống cà phê không tốt, vậy là ly cà phê trước mặt hắn liền đổi thành sữa bò ấm giống cậu và Tiểu Vũ.
Sau khi ăn sáng xong, hai người đưa nhóc con đến trường mẫu giáo quý tộc ở ngay trong khu Thiên Thủy.
Trên giấy tờ, bé con vẫn mang họ Thẩm, vẫn chỉ là con trai của Thẩm Tư Thần, thế nhưng chỉ cần Kiều Cảnh Nam nói đó là tiểu thiếu gia của Kiều Thị thì người ở trường học cũng không dám hỏi nhiều, lập tức thu xếp một lớp tốt nhất cho Thẩm Tư Vũ, đồng thời chọn cho nhóc một bảo mẫu riêng có kinh nghiệm để trông chừng nhóc mọi lúc mọi nơi.
Trẻ con ở trong trường mẫu giáo này không sang cũng quý, thế nhưng quý đến mức được sắp xếp bảo mẫu riêng chăm nom thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ hòa nhập rất tốt, không giống như những đứa trẻ khác chuyển trường học hoặc đến môi trường mới lạ thì khóc nháo ầm