Thẩm Tư Thần được Chu quản gia dẫn đi tham quan một vòng quanh biệt thự, từ cổng lớn có một con đường dài dẫn thẳng vào nhà chính, hai bên đường trồng cây xanh che rợp bóng, hai bên phải trái trồng cả một vườn hoa rực rỡ màu sắc với đủ mọi chủng loại.
Nhà chính có ba tầng, xây theo phong cách hiện đại sang trọng, gam màu trung tính nhu hòa.
Phía dưới có hai gian phòng khách, một gian bếp lớn, phòng ăn, phòng tập thể hình, phòng chứa đồ...!Tầng hai là phòng ngủ chính của Kiều Cảnh Nam, phòng của Tiểu Vũ được cải tạo từ gian phòng khách bên cạnh, còn có thư phòng, phòng trò chơi.
Lúc này Thẩm Tư Thần mới biết từ ngày đầu tiên nhận lại cậu và Tiểu Vũ, Kiều tổng đã cho người ngày đêm gấp rút sửa sang lại ngôi biệt thự này.
Hóa ra kế hoạch đưa cậu về nhà đã được người kia tính toán sẵn từ lâu rồi.
Trong lòng cậu không khỏi dâng lên nỗi ngọt ngào khó tả, cảm giác có người ngày đêm lo nghĩ cho mình, vì mình mà lo trước lo sau, thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Thẩm Tư Thần theo Chu quản gia ra phía sau xem hồ bơi, hồ cá cảnh, còn có cả một nhà kính trồng hoa, khu vực phía sau giống như một công viên thu nhỏ với bãi cỏ nhân tạo trải dài rộng lớn.
"Chỗ này rộng thật, tiếc là có hơi trống trải đơn điệu, nếu như trồng thêm một số loại cây ăn quả tán lớn để che mát thì thật tuyệt, vừa có trái cây ăn vừa có thêm bóng mát, sau này còn có thể dẫn Tiểu Vũ ra đây chơi trò cắm trại, thả diều."
Chu quản gia thở dài một hơi, "Đúng là có hơi trống trải, vì thiếu gia không thường ở nhà, bày trí trong nhà trước nay cũng không quan tâm đến."
Thẩm Tư Thần vốn chỉ vô tình bật thốt ra như vậy, cũng không có ý gì khác, nhưng vô tình lại làm cho Kiều Cảnh Nam bị Chu quản gia "trách móc", cậu nghĩ vẫn nên nói đỡ giúp hắn một câu.
"Anh ấy bận rộn đến công ty kiếm tiền mà, cũng không thể trách anh ấy được."
Chu quản gia gật đầu tán đồng, cười rộ lên khiến cho nếp nhăn trên trán xô vào nhau, "Cho nên sau này đành phải làm phiền thiếu phu nhân chăm sóc gia đình này rồi, vất vả cho ngài."
Nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Tư Thần phút chốc cứng đờ.
Lúc đầu Chu quản gia có hỏi ý cậu rằng muốn người làm trong nhà phải xưng hô với cậu thế nào, cậu bảo ông ấy cứ tùy tiện quyết định, cậu còn tưởng bọn họ sẽ gọi cậu là A Thần, Tiểu Thần hay gì đó đại loại như vậy, không ngờ họ lại trực tiếp gọi cậu là "thiếu phu nhân", cái xưng hô này có chút ngượng ngùng.
Bởi vì cậu vốn không hề được gả vào nhà họ Kiều.
Cậu chỉ là cha của Tiểu Vũ mà thôi.
Nói ra thì thân phận của cậu không chính thức cho lắm, cậu không dám nhận loại xưng hô long trọng này.
Nhưng mà cậu lại không biết phải mở miệng thế nào.
Kết quả cậu vẫn để cho bọn họ gọi như vậy.
Sau này, nếu như Kiều gia có một thiếu phu nhân thật sự, có lẽ lúc ấy đổi cách gọi cũng không muộn.
Cậu dọn đến Kiều gia sống ở bên cạnh Kiều Cảnh Nam, Tiểu Vũ có hai người cha ruột ở bên cạnh, đó đã là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong đời này của cậu rồi.
Sau lần xúc động vì hoảng sợ lần trước, cậu đã suy nghĩ chuyện này rất nghiêm túc, cậu đồng ý ở bên hắn, cũng không cầu danh phận, càng không dám tham lam mơ tưởng đến việc Kiều Cảnh Nam sẽ yêu thương cậu cả đời, chỉ mong hiện tại bên nhau thật hạnh phúc là được.
Cứ xem như đây là một khoảng thời gian hẹn hò lãng mạn đi.
Cậu tin tưởng rằng sau này dù Kiều Cảnh Nam có ở bên người khác đi nữa hắn cũng sẽ không bạc đãi cậu và Tiểu Vũ, quãng thời gian này...!xem như cậu vay mượn chút hạnh phúc không thuộc về mình vậy.
Không hy vọng quá nhiều, an phận và hài lòng với hiện tại, vậy thì tương lai mới có thể bớt được chút ít đau lòng.
Lời hứa bảo vệ chăm sóc cậu cả đời, cậu tin hắn sẽ làm tròn, bởi hắn là một người ấm áp và có trách nhiệm.
Còn việc yêu đương hẹn hò...!không ai có thể nói trước được mai sau như thế nào.
Lời mà đàn ông hứa không thể tin, đặc biệt là lời hứa lúc còn mặn nồng ngọt ngào, điều này cậu luôn ghi nhớ kỹ.
Kiều gia là danh gia vọng tộc, cho dù bây giờ Kiều Cảnh Nam rất yêu thương cậu, nhưng hắn cũng không thể vì cậu mà cả đời không kết hôn, sau này khi tình cảm của hắn dành cho cậu phai nhạt...!vị trí này có lẽ cậu phải trả lại cho một người xứng đáng hơn.
Nhưng cậu cũng không vì vậy mà quá bi quan, hiện tại tốt đẹp thì cậu cứ sống trọn vẹn với cảm xúc của mình đã, còn chuyện ngày sau thế nào thì đến lúc đó rồi hẵng tính đến.
Cậu hiểu rằng mình phải học được cách mang theo tâm tư bình thản đối mặt với tất thảy bi kịch sẽ xảy ra, và xem nó nhẹ nhàng như một trải nghiệm không mấy vui vẻ trong đời.
"Chú Chu, có vài vật dụng của cháu và Tiểu Vũ khi đến đây đều không mang theo, cháu muốn đi mua lại."
"Nếu thiếu phu nhân muốn ra ngoài thì để tôi sẽ bảo A Kiệt đưa cậu đi."
"Cảm ơn chú Chu."
Cậu không giống như Kiều Cảnh Nam, từ nhỏ đã quen thuộc với xưng hô cấp bật theo địa vị, cậu cảm thấy gọi mọi người trong nhà là chú Chu, anh Kiệt, dì Lâm...!thì thân thiết hơn, cũng thuận miệng hơn.
...
A Kiệt đưa Thẩm Tư Thần đến trung tâm thương mại AL, khu trung tâm thương mại lớn và đắt đỏ bậc nhất trong thành phố.
Vốn dĩ Thẩm Tư Thần định theo thói quen đến chợ bình dân mua sắm, nhưng nghĩ tới là mua đồ cho Tiểu Vũ cậu lại cảm thấy nên chọn cho bé con thứ tốt nhất.
Xe dừng ở lối vào VIP của