Thẩm Triệu Hy tái mặt, cậu ta chỉ muốn mắng Thẩm Tư Thần, không nghĩ tới Kiều Cảnh Nam cũng ở đây, càng không nghĩ Thẩm Tư Thần còn dám mặt dày giả vờ đáng thương trước mặt hắn như thế.
Nghe nói chủ tịch Kiều Thị rất coi trọng người thừa kế tương lai, dù sao đó cũng là mặt mũi của Kiều gia, nếu cậu ta mắng cả thằng nhóc kia chắc chắn sẽ đắc tội Kiều Thị, Thẩm Triệu Hy cảm thấy bản thân mình chỉ là ngông cuồng chứ không phải là người hoàn toàn não phẳng, cậu ta nhất định phải lật ngược tình thế.
Cậu ta làm ra vẻ mặt điềm nhiên, phong thái cây ngay không sợ chết đứng, "Kiều tổng, đúng là lúc nãy tôi có nói hơi quá lời, nhưng chẳng qua cũng là vì cảm thấy bất bình thay anh mà thôi."
Kiều Cảnh Nam nheo mắt, khí tức lạnh lẽo, "Bất bình thay tôi?"
Thẩm Triệu Hy nhếch môi cười, ánh mắt xinh đẹp không mang sự quyến rũ dung tục mà là vẻ tự tin sảng khoái, cậu ta luôn biết cách thể hiện bản thân mình sao cho vừa hấp dẫn người khác lại không giống như đang hèn mọn rẻ mạt chào mời.
"Cũng không có gì, chẳng qua là tôi ngứa mắt hai kẻ không có liêm sỉ lén lút qua lại sau lưng anh mà thôi.
Nếu là người khác tôi cũng khinh thường nói tới, nhưng anh ấy là anh họ của tôi, nhìn thấy anh ấy và Âu thiếu đây đối xử với Kiều tổng như vậy tôi không kìm lòng được mới nói một hai câu nặng lời.
Kiều tổng đã thương tình thu lưu anh ấy và đứa bé không rõ lai lịch, không biết là do người phụ nữ như thế nào sinh ra kia, vậy mà anh ấy không biết ơn đã đành, còn ở sau lưng anh lại cùng người khác đưa đẩy tình tứ, thật là cũng quá mức không biết điều."
Âu Tĩnh Siêu nghe tới đây thì khóe miệng giật giật, con chó lông vàng này là anh em khác cha không cùng mẹ của Bạch Ân đấy à, ngay cả lý do bịa ra cũng y như nhau, mắc gì cứ lôi ông đây làm pháo hôi lót đường vậy? Lỡ có một ngày chọc giận Kiều Cảnh Nam thật rồi ông đây bị hắn treo lên đánh thì làm sao đây!1
Thẩm Tư Thần ôm cổ Kiều Cảnh Nam, vùi mặt vào vai hắn, uất ức cáo trạng, "Cảnh Nam, cậu ta nói xấu con trai của chúng ta."
Nghe lời này, tự dưng mí mắt Âu Tĩnh Siêu giật liên hồi.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy người ta nhắc tới tên mình.
Âu Tĩnh Siêu nghe tới đây thì khóe miệng giật giật, con chó lông vàng này là anh em khác cha không cùng mẹ của Bạch Ân đấy à, ngay cả lý do bịa ra cũng y như nhau, mắc gì cứ lôi ông đây làm pháo hôi lót đường vậy? Lỡ có một ngày chọc giận Kiều Cảnh Nam thật rồi ông đây bị hắn treo lên đánh thì làm sao đây!1
"Ồ, vậy sao?" Kiều Cảnh Nam nhướng mày nhìn Âu Tĩnh Siêu.
Âu thiếu nhún vai, cố làm ra vẻ bình tĩnh, "Tôi dùng đầu gối bịa chuyện còn thuyết phục hơn cậu ta."
Thẩm Triệu Hy cũng không nao núng, tiếp tục đẩy lửa sang chỗ người khác, "Có Kiều tổng ở đây đương nhiên là hai người không nhận rồi, nhưng mà Kiều tổng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để hai kẻ hèn hạ như các người dễ dàng qua mặt đâu."
Cậu ta dùng lời này khiêu khích Kiều Cảnh Nam, sau đó tại tự tỏ ra mình thanh cao, đem bản thân và Thẩm gia biến thành người bị hại, "Nhà chúng tôi trước nay gia giáo nghiêm ngặt, sẽ không dạy ra loại đàn ông ti tiện như vậy, Thẩm Tư Thần, lúc trước mẹ tôi thấy anh tội nghiệp mới nhận anh về nuôi, về sau anh đi theo Kiều tổng lại sợ anh tủi thân nên mới tới tìm anh định cho anh chút thân phận đàng hoàng, nào ngờ anh ở trước mặt Kiều tổng đảo lộn thị phi khiến Kiều tổng hiểu lầm mẹ tôi có ý xấu, mẹ tôi không oán trách anh nửa lời vẫn luôn nhận anh là con cháu Thẩm gia.
Không ngờ bây giờ anh lại còn muốn bôi tro trát trấu lên mặt Thẩm gia, anh..."
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát trầm ổn đầy uy lực vang lên cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Thẩm Triệu Hy.
Âu tổng đi ra từ hướng mà lúc nãy Kiều Cảnh Nam xuất hiện, mặt mày nghiêm nghị, nhìn như là đang tức giận.
Tim Âu Tĩnh Siêu giật thót, trong lòng thầm niệm một tiếng "không xong rồi".
Chẳng lẽ cha mình nghe mấy lời bịa đặt của Thẩm Triệu Hy rồi nghĩ là thật, sau đó tức giận muốn đến đây để giáo huấn mình.1
Ngấp nghé vợ bạn là đại tội, anh ta không muốn bị đem đi dìm lồng heo đâu, nồi này không thể cõng, nỗi oan này Âu Tĩnh Siêu không gánh nổi đâu!
Âu thiếu nháy mắt cầu cứu Kiều Cảnh Nam, Kiều tổng lại đang bận dỗ dành bảo bối trong lòng, không nhìn về phía anh ta.
Bộp! - Âu tổng đánh vào vai Âu Tĩnh Siêu một cái rõ đau.
"Cha, cha nghe con nói đã!"
"Nói cái gì? Kêu mày đi theo trông chừng em trai mày, mày lại để nó bị người ta ức hiếp, đúng là chẳng được tích sự gì, nếu tao và Cảnh Nam không đến kịp thì mày định để thằng nhóc nhà họ Thẩm kia bôi nhọ Âu gia của chúng ta đến cỡ nào nữa đây? Hả?"
Âu Tĩnh Siêu còn đang định thanh minh thì chợt khựng lại, anh ta nhìn Kiều Cảnh Nam như muốn hỏi "cái này là kịch bản gì nữa đây".
Thẩm Tư Thần cũng ngẩng đầu nhìn Kiều Cảnh Nam, hắn vuốt nhẹ tóc cậu, cười nói, "Cha nuôi của em biết em bị ức hiếp nên đến ra mặt cho em đó."
Thẩm Triệu Hy hơi nhíu mày, lúc nãy nghe Âu Tĩnh Siêu gọi Thẩm Tư Thần là em trai cậu ta còn không tin, nghĩ rằng bọn họ chỉ đang nói qua loa để lừa gạt mình, nào ngờ bây giờ cha của Âu thiếu cũng chính là Âu tổng lại đích thân tới đây xác nhận, vậy lời vu khống lúc nãy của cậu ta chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười hay sao?
Âu tổng trách Âu Tĩnh Siêu xong thì quay sang nhìn Thẩm Triệu Hy, ánh mắt sâu thẳm mang uy lực trấn áp của một lão tống đã lăn lộn mấy mươi năm trên thương trường khiến cho một tên công tử mới bước ra đời như cậu ta thoáng chốc rơi vào sợ hãi.
"Cậu là con trai của Thẩm An đúng chứ? Hừ, đúng là gỗ xấu chẳng thể đẽo nên hình, cậu vừa nói Thẩm gia nhà các người muốn cho ai chút thân phận, hả? Thần Thần bây giờ là con nuôi của nhà họ Âu chúng ta, là Âu Thị nhị thiếu gia, ai cần loại thân phận thấp kém không lên nổi mặt bàn của nhà các người.
Đúng là buồn cười."
Âu Tĩnh Siêu thật sự muốn giơ ngón tay cái lên cổ vũ cho cha mình, Âu tổng đúng là danh bất hư truyền, mắng người nào người đó liền im miệng không phản bác nổi nửa lời.
Âu thiếu sảng khoái chết đi được, bởi vì cuối cùng cũng có người thay anh ta nghe Âu tổng mắng.
Âu tổng nghiêm mặt liếc bộ dạng nén cười của Âu Tĩnh Siêu một cái, rồi lại nói tiếp, "Ta không cần biết cậu là ai hay Thẩm gia nhà cậu là cái thá gì, nếu đã dám động tới hai đứa con trai của ta và cháu ngoại của Âu gia thì tốt nhất nhà các người nên chuẩn bị tinh thần đối đầu với Âu Thị đi."
Thẩm Triệu Hy thật sự bị Âu tổng dọa sợ, miệng ú ớ không biết nói gì, nếu như Âu Thị ra mặt chèn ép Thẩm Thị thì nhà cậu ta coi như xong đời, lúc đó cậu ta còn có thể làm một thiếu gia nhàn nhã trong nhung lụa sao.
"Âu...!Âu tổng, chuyện đó...!tôi...!chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi không biết quan hệ giữa ngài và anh họ nên mới..."
Âu tổng không cho cậu ta có cơ hội lươn lẹo, lập tức gạt ngang, "Hừ! Thần Thần đã cắt đứt với Thẩm gia các người, hiện giờ nó là con cháu của Âu gia, cậu đừng có thấy sang thì bắt quàng làm họ, mở miệng ra một tiếng anh họ hai tiếng anh họ, nhà chúng tôi không có loại họ hàng như các người.
Lại nói, cậu thì hiểu lầm nhưng ta thì không, cậu đã dám ức hiếp con trai của Âu Tĩnh Quân này thì nên sớm lường trước được hậu quả."
Thẩm Triệu Hy gấp đến rối tung cả lên, "Cái đó, không phải, rõ ràng là anh ta đánh tôi trước cơ mà!"
Âu Tĩnh Siêu đứng một bên hả hê, "Đánh cậu thì đánh cậu, ai bảo cậu miệng tiện, Thần Thần nhà chúng tôi đánh cậu còn sợ bẩn tay nữa kìa.
Âu gia chúng tôi bao che dung túng người nhà thì sao nào? Chỉ có thể trách cậu không có mắt gây sự nhầm người mà thôi."
Âu tổng phất tay gọi bảo vệ đi theo sau mình tới, chỉ tay về phía Thẩm Triệu Hy, "Lôi thằng nhóc này ra ngoài cho ta, nếu Liễu lão