Một ngày sau buổi tiệc ở Liễu gia, Liễu San San hẹn Thẩm Tư Thần đi uống trà chiều.
Lúc trước Thẩm Tư Thần gọi Liễu San San là chị, gọi Âu Tĩnh Siêu và Trương Tống Lâm là anh, thế nhưng cô nàng nhất quyết không chịu, cô cho rằng mình nhìn trẻ hơn mấy tên đàn ông đó, cô trẻ trung xinh đẹp như vậy, nhất định phải cùng Thẩm Tư Thần xưng tên gọi bạn, về sau cậu cũng hết cách với Liễu tiểu thư, đành phải thuận theo cô.
Liễu San San phải đối mặt với ba tên thẳng nam kia suốt bao nhiêu năm trời khiến cô chán nản đến sắp tuyệt vọng, khó khăn lắm mới gặp được Thẩm Tư Thần, một người vừa ngọt ngào lại dịu dàng, còn có gu thẩm mỹ tinh tế, từ sớm cô đã xem cậu thành "chị em" tốt nhất.
Liễu tiểu thư mệt mỏi dựa vào sô pha, chu môi phồng má, "Thần Thần, mệt chết mình rồi, kết hôn có bao nhiêu là việc, có không biết bao nhiêu thứ phải chọn, mình chọn tới chọn lui mắt cũng sắp hoa cả lên.
Rõ ràng đã nói là còn muốn vui chơi vài năm, không ngờ ông mình lại nhất quyết phải gả mình đi ngay.
Tức chết mình rồi."
Thẩm Tư Thần rót trà cho Liễu San San, thêm vào hai viên đường như thói quen của cô, sau đó mới chậm rãi nói, "Dù sao cũng là chuyện cả đời người mà, đích thân mình lựa chọn mới tốt.
Hơn nữa Trương thiếu đã đợi cậu bao nhiêu năm rồi, cậu cũng nên cho người ta một danh phận đi chứ."
Liễu San San cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, miệng tuy cứng nhưng khuôn mặt không khỏi mỉm cười dịu dàng, "Nếu không phải xem xét tới anh ấy đối tốt với mình nhiều năm như vậy, mình mới không thèm gả cho anh ấy."
Không khó để nhìn ra Liễu tiểu thư đang hạnh phúc đến nhường nào, có thể mặc lên chiếc váy cưới mình thích, gả cho người mình yêu, làm gì có ai mà không hạnh phúc.
Thẩm Tư Thần nhìn cánh hoa cúc trôi lượn lờ trong tách trà, lén giấu đi chút mất mát sâu kín.
Trong lòng tự hỏi không biết đến bao giờ Kiều Cảnh Nam mới gật đầu với cậu.
Dù sao trước kia cũng là hắn kiên trì đối đãi với cậu, lần này cậu nhất định sẽ không nản lòng, cũng sẽ không bỏ cuộc.
Liễu San San ngồi than thở một lúc rồi lại kéo Thẩm Tư Thần đến studio W.Angel.
Đây là một studio tư nhân dành riêng cho người trong giới thượng lưu, bình thường chỉ nhận lịch hẹn trước, hôm nay Liễu tiểu thư đã sớm hẹn vào buổi chiều đến thử váy cưới.
Váy cưới được studio đặt từ nhà thiết kế danh tiếng ở nước ngoài, toàn bộ đều làm theo sở thích của Liễu San San, thân váy đính vô số pha lê lấp lánh, trên ngực áo là một chuỗi kim cương kéo dài, phần đuôi váy dài đến hai mét, vô cùng lộng lẫy.
Liễu San San chỉ đến ngắm chiếc váy sơ qua một chút, sau đó kéo Thẩm Tư Thần sang một phòng khác, trong phòng bày toàn âu phục nam màu trắng, được treo thẳng thớm trên ma-nơ-canh, tổng cộng có khoảng mười bộ.
"Thần Thần, cậu xem ở đây có bộ nào mà cậu thích không, đi mặc thử một chút đi."
"Để làm gì?"
Liễu San San cười cười, "Thì là...!vào ngày hôn lễ của mình, mình định nhờ cậu và Cảnh Nam làm dâu phụ rể phụ ấy mà."
Thẩm Tư Thần có hơi ngơ ngác, "Chẳng phải dâu phụ phải là nữ sao, chuyện này sao có thể?"
"Ai quy định chứ, hai người các cậu tình cảm tốt như vậy, lại còn sinh được con trai, hiện giờ cậu còn đang mang thai, đều là hỷ sự cả.
Mình muốn hưởng nhờ chút phúc phần của Thần Thần, cậu sẽ không từ chối mình chứ?"
Liễu San San trưng ra bộ mặt đáng thương đánh vào trong lòng dạ mềm yếu của Thẩm Tư Thần, cậu đành phải gật đầu đồng ý.
Chẳng qua là cậu sợ chuyện này không hợp lẽ thường, sẽ bị người khác để ý, chứ cậu nào có ích kỷ không muốn giúp đỡ bạn bè.
Thẩm Tư Thần nghiêm túc chọn âu phục, mười bộ âu phục được thiết kế tinh xảo, kiểu dáng gần như là giống nhau, chỉ có một vài chi tiết khác biệt, nhưng nhìn chung đều độc đáo dễ phân biệt, người thiết kế hẳn là đã phí rất nhiều tâm tư.
Dù sao cũng là chọn cho hôn lễ của Liễu San San, cậu dụng tâm chọn, sau đó còn hỏi lại cô có được không.
Liễu San San nói được, lại bảo cậu chọn tiếp, bất tri bất giác đã chọn được năm bộ mà Liễu tiểu thư vẫn chưa bảo ngừng.
"San San à, một lát cậu còn muốn chọn lại một lần nữa sao, chúng ta đã xem năm bộ rồi đó, hôn lễ của cậu, mình chỉ cần mặc một bộ thôi mà."
Liễu San San lắc đầu, trong đầu nhanh chóng nảy ra vài lý do, "À thì, mình thay nhiều váy lắm, nên cậu thay nhiều bộ cũng được mà, cậu thích bộ nào đều chọn hết, nếu không thích thì không cần miễn cưỡng, mình bảo họ đem mẫu khác đến, chúng ta lại chọn tiếp."
Thẩm Tư Thần cười nói, "Không cần đâu, những bộ này đều rất đẹp, mình đều thích, cậu xem thích kiểu dáng nào tùy tiện chọn cho mình là được."
"Vậy lấy hết cả mười bộ nhé, cậu vào trong mặc thử đi, xem có cần chỉnh sửa gì không.
Thử một bộ thôi, còn lại bảo bọn họ xem theo số đo đó mà làm, cậu đừng để bản thân mệt nhọc."
Người mang thai là lớn nhất, phải chăm sóc kỹ càng.
Thẩm Tư Thần mang thai gần bốn tháng, bụng chỉ hơi nhô ra một chút, giống y như lúc mang thai Tiểu Vũ, bụng cậu không lớn lắm, đến lúc sắp sinh mới thấy rõ bụng to tròn.
Cậu nghe lời Liễu San San vào trong thử âu phục, bất ngờ là âu phục này cứ như được may đo cho riêng cậu vậy, vừa y vào người, form dáng đẹp đến mức không chê vào đâu được.
Lúc Thẩm Tư Thần bước ra khỏi phòng thử đồ, Liễu San San đang gọi video với ai đó, cô hướng camera điện thoại về phía cậu, người bên kia cuộc gọi nhìn đến thất thần, nhất thời im lặng, không lên tiếng nữa.
Cả Liễu San San cũng phải cảm thán, Thẩm Tư Thần mặc âu phục vào không hề thấy cứng nhắc chững chạc mà lại có cảm giác tự nhiên thanh thoát, dáng vẻ thiếu niên trẻ trung, nhìn rất động lòng người.
"San San, âu phục này vừa vặn lắm, mình nghĩ không cần chỉnh sửa gì đâu."
"Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như có điểm nào không thích hợp thì cứ nói với mình, không cần ngại phiền phức."
Thẩm Tư Thần chỉnh lại tay áo, mỉm cười hài lòng, "Rất đẹp, mặc vào cảm giác cũng rất tốt, mình rất thích."
Liễu San San cười, nói nhỏ vào điện thoại, "Nghe thấy chưa? Cậu ấy nói rất thích."
Người bên kia màn hình cong khóe môi, sau đó im lặng kết thúc cuộc gọi.
Hắn soạn một tin nhắn gửi cho Liễu San San, vỏn vẹn ba chữ, "lấy tất cả".
Liễu San San cất điện thoại, tiếp tục kéo Thẩm Tư Thần sang gian phòng khác xem phụ kiện, nào là ghim cài áo đính kim cương, nào là nơ đeo cổ, nào là khăn cài vest...!Mỗi loại đều chọn mười món để phối với âu phục vừa nãy.
Thẩm Tư Thần cảm thấy quá nhiều, nhưng Liễu San San lại hợp tình hợp lý nói là để dành sau này cũng sẽ có lúc dùng, về sau Kiều Cảnh Nam còn phải tham gia rất nhiều buổi tiệc long trọng, cậu là Kiều phu nhân tương lai, lúc xuất hiện bên cạnh hắn cũng phải ăn mặc sao cho không khiến hắn mất mặt.
Quả nhiên lời này đã khiến cho Thẩm Tư Thần dao động, bản thân cậu không cần cầu kỳ việc ăn mặc sang trọng, nhưng mà vì thể diện của Kiều Cảnh Nam thì đương nhiên là cậu phải chú ý.
"Nếu đã vậy thì mình sẽ tự mua, cậu bảo bọn họ gửi hóa đơn đến Kiều gia cho mình đi."
Liễu San San cười rạng rỡ, "Đương nhiên rồi, chúng ta chỉ việc mua mua mua, còn chuyện thanh toán là chuyện của bọn họ."
Thẩm Tư Thần gật đầu, nhưng cậu tính toán sẽ dùng tiền của mình để tự trả hóa đơn này.
Nhà hàng lẩu của cậu thời gian qua vẫn kinh doanh rất tốt, lợi nhuận không tồi nên cũng đã kiếm được một khoản kha khá.
Dạo trước Kiều Cảnh Nam đã thành thật nói cho cậu nghe chuyện nguồn vốn của nhà hàng, cậu không giận, ngược lại càng cảm thấy rất ấm áp.
Hắn vì cậu ở sau lưng làm không ít chuyện, thật lòng cậu không biết mình đã làm gì mà kiếp này lại có thể may mắn như vậy, có thể được Kiều Cảnh Nam yêu thương cưng chiều.
Thẩm Tư Thần miên man suy nghĩ, trong lòng âm thầm gảy bàn tính nhỏ, nhưng cậu không biết rằng tổng giá trị của những bộ âu phục và số phụ kiện cậu vừa chọn kia, giá của chúng có thể mua được mấy cái nhà hàng của cậu.
Nhưng mọi thứ vốn đều đã được Kiều tổng thanh toán rồi.
...
Thẩm Tư Thần đi chọn đồ cả một ngày, cảm thấy quả thật có chút hoa mắt như lời Liễu San San nói, chân mỏi lưng cũng đau, lúc lên xe trở về, cậu dựa vào ghế sau rồi không cẩn thận liền ngủ mất.
Tài xế kiêm vệ sĩ của cậu là Lê Sơn, ông ta thấy cậu ngủ thì điều khiển xe chậm rãi vững vàng, còn không quên gửi cho Kiều Cảnh Nam một tin nhắn thông báo.
Lúc xe dừng ở Kiều gia, Kiều Cảnh Nam cũng vừa từ công ty trở lại.
Lê Sơn mở cửa để Kiều Cảnh Nam thuận lợi khom lưng bế người trong xe ra.
Chiều tà, nắng vàng ấm áp, một thân ảnh cao lớn thon dài thẳng tắp cẩn thận bế một thiếu niên xinh đẹp đang say ngủ chậm rãi đi vào trong ngôi biệt thự rộng lớn sang trọng.
...
Thẩm Tư Thần mơ màng tỉnh lại, mùi hương quen thuộc của chăn đệm khiến cậu yên tâm, lần nữa nhắm mắt vùi mặt vào chăn.
"Em dậy