Edit: Trần
“Bây giờ là mùa thu!” Khẽ nhếch mày, trên mặt Tùy Hỉ hiện ra một tia hoài nghi, nhưng sau đó cười nói: ” Kéo tay áo xuống, ta đưa ngươi đi xung quanh!”
“Được!” Lè lưỡi, Đường Đường nhớ rằng cổ nhân không thích để lộ da thịt, cho dù là lộ ra ở ống tay áo thì cũng chỉ hơn nửa bàn tay.
Người nam nhân này, ôn nhu, săn sóc, ngoại hình lại đẹp trai, lại có chút bá đạo, quả thực rất có cá tính!
Túm lấy ống tay áo hấp tấp theo sau, Đường Đường cười đến nỗi hai mắt đều nhỏ như cánh đào: “Tùy Hỉ, đại thúc đầu bạc cứu ta đâu?”
Không biết có phải do hoa đào che mắt hay không, Đường Đường cảm thấy bóng lưng Tùy Hỉ cứng lại một chút, nhưng lập tức khôi phục sự nhu hòa tự nhiên, “Đại thúc gì cơ, ta chỉ biết một đường mang ngươi từ Tây Ma Vực trở về là ta!”
“Ngươi chưa từng nhìn thấy hắn?” Thất vọng đầy mặt, Đường Đường không rõ vì sao mình lại thấy khổ sở như vậy. Tuy rằng không thân cũng chẳng quen, ngay cả duyên gặp mặt cũng không thể tính, (nàng chỉ thấy được sau đầu đại thúc), nhưng nàng rõ ràng có kêu đại thúc đừng bỏ nàng lại!
“Ngươi rất nặng!” Không muốn thấy nàng thất vọng, Tùy Hỉ cười rời đề tài.
“A – - a?” Máu nóng xông lên mang tai, Đường Đường nổi giận, soái ca thì rất giỏi à? Soái ca cũng không thể tùy ý đả kích lòng tự tin của người khác như thế a!
“Ta nặng?” Một tay chống nạnh, một tay chỉ mũi mình, Đường Đường trong lúc nhất thời quên phải ngụy trang, lộ ra nguyên hình.
Đưa tay chỉ vài vị mỹ nữ lác đác trong viện, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nói Tùy Hỉ đại nhân, ngươi cả ngày bị mỹ nữ vờn quanh, trái ôm phải ấp, kề hương dựa thúy, kết quả mới dẫn đến dùng sức eo quá độ đi? A? Mỗ Đường ta mới tám mươi cân, ngươi cư nhiên dám chê ta nặng?” (sức eo quá độ: Trần, khụ *mặt đỏ tai hồng*, mời m.n tự tưởng tượng. Tám mươi cân: 1 cân TQ bằng khoảng 5 lạng Việt Nam).
“Dùng eo quá độ?” Bước chân bỗng dừng lại một chút, Tùy Hỉ nhìn Đường Đường chậm rãi kéo khóe miệng, tươi cười giống như gợn nước tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng, muốn có