Edit: Trần
“Oa khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, Đường Đường mạnh mẽ bước lên hai bước rồi trở mình nhìn một cái đầy khinh thường, “Ngươi ít giả bộ hồ đồ, đêm nay ta không có hứng nói, chờ ngày nào đó cao hứng sẽ dạy cho ngươi!”
“Ha ha ha!” Tiếng cười to sang sảng theo gió bay đến, mỹ nữ cả viện vốn miệng cười sáng lạn nhất thời đứng si mê – -
“Tùy Hỉ đại nhân vừa cười, thật sự quá mê người a!”
Lửa trại cháy rừng rực, cả đám người nhảy múa xung quanh.
Trên đài cao, ** những vũ nương hết sức quyến rũ và xinh đẹp đang nhảy, tất cả mọi người quay cuồng tạo thành một cảnh tượng náo nhiệt. Trong lúc mọi người tâm huyết dâng trào như thế, mỗ Đường lại vô lực co rúm người ngồi bên cạnh Tùy Hỉ, trong đôi mắt hạnh tràn ngập nỗi lo sợ – - (dấu ** ở đây là của tác giả)
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Vì sao tất cả mọi người lại chết tiệt có thể hoàn mỹ đến như vậy?
Từ trong phủ đi đến cái nơi gọi là quảng trường Thất đầu, mắt của Đường không đủ để dùng. Nếu mẹ mà sinh ra ình một đôi mắt kép giống mắt chuồn chuồn thì tốt quá a! Vậy sẽ không bỏ lỡ mất mỹ nữ và soái ca đằng trước, phía sau, bên phải, bên trái!
Tiếng trống nhạc bỗng nhiên dừng lại, đám người chợt im lặng, một người từ trong đám người chậm rãi đi tới, giống như một chiếc thuyền nhỏ một mình lướt qua mặt nước, đem “nhân triều” lẳng lặng dạt sang hai bên, tạo thành một thủy lộ vừa tịch mịch lại ôn nhu, hắn ở trên đường đi đến, ung dung tự nhiên. (Nhân triều: Tớ nghĩ ở đây là phép ẩn dụ, so sánh đám người với thủy triều, giống như một chiếc độc mộc lướt trên thủy triều mà tới).
Một bộ trường bào bằng gấm khoác hờ hững trên người, dùng một chiếc đai lưng kết thành một nút thắt miễn cưỡng, lộ ra một mảng ngực màu nâu đồng khiến người ta mơ màng. Mái tóc màu đỏ như lửa giống như đang cháy sáng ở trên hai bờ vai, một đôi mắt hẹp dài nửa mở nửa khép, giống như bị ngấm vài phần men say. Bước chân nam tử hơi dừng lại, chậm rãi nâng mắt nhìn về hướng trướng bồng – -
Thời gian như đột nhiên ngừng lại, Đường Đường kinh ngạc nhìn người nam nhân phía trước đang chậm rãi bước tới, đẹp trai đến không có thiên lý, chỉ cảm thấy hàm răng như muốn cắn vào lồng ngực kia. (=.=, sắc nữ)
“Lách tách!” Mu bàn tay nóng lên, Đường Đường khóc không ra nước mắt ngẩng mặt ngẩng mặt lên bi thương nói: “Tùy Hỉ, ta