Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Phía trên hồ nước, cầu mây trôi nổi.
Hai huynh đệ Lương Triết và Lương Nghị xung trận lên trước, nhanh chóng bước đi trên cầu mây. Mắt không thèm liếc nhìn qua đám đệ tử Trúc Cơ đạp dưới chân.
"Vất vả lắm mới lừa gạt được đám Kim Đan Vân Hạ Phong kia, sau này không dễ gạt được lần nữa. Nhất định bọn chúng sẽ càng thêm cẩn thận. Đại ca, không bằng trước tiên cứ sắp xếp cho tên gia hỏa vướng chân Trình Vũ Đức kia..."
"Hành sự tùy thời, không tìm được bệ đá trong vườn hoa thì hai ngàn Trúc Cơ còn lại kia căn bản không qua được. Những Trúc Cơ kia không đến làm sao thắp sáng Băng Hỏa lộ được? Không thắp sáng Băng Hỏa lộ thì đại kế của tông môn sẽ thất bại. Vô luận thế nào, Băng Hỏa lộ nhất định phải mở ra."
"Nếu Băng Hỏa lộ không mở ra, chắc chắn là do lực lượng khí huyết chưa đủ. Như vậy chúng ta có thể viện cớ được. Đã hiểu rồi đại ca, sẽ không để cho gia hỏa Vân Thượng Phong nào chạy thoát khỏi mảnh Lưỡng Nghi viên này!"
Lương Triết cùng Lương Nghị vô cùng yên lặng nhưng thật ra là đang dùng truyền âm nói chuyện với nhau. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, đã đến giữa hồ nước.
Gương mặt âm trầm của Lương Nghị đã dần hiện ra vẻ dữ tợn. Kỳ thật tranh đấu giữa Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong đã đến giai đoạn gay cấn từ lâu rồi.
Thừa dịp bí cảnh mở ra lần này, dù có bỏ vài mạng Trúc Cơ hay có là mạng của Kim Đan đi nữa, chỉ cần có thể đạt được mục đích của cường giả Nguyên Anh tông môn và tông chủ thì sẽ không ai trách tội.
Mải tính kế xem làm thế nào chôn giết được hơn một trăm Kim Đan Vân Hạ Phong bờ bên kia cùng ba trăm Trúc Cơ dưới chân trong hóa cảnh này, ánh mắt của Lương Nghị càng trở nên băng lạnh hơn.
Dưới chân gã rất vững chắc. Dù chung quanh đều là mây mù nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được đỉnh đầu của ba trăm Trúc Cơ. Chỉ cần gã giẫm vào đỉnh đầu đám Trúc Cơ này sẽ không phải lo bị rơi xuống nước.
Lương Nghị quét mắt nhìn qua chỗ đặt chân tiếp theo, nhấc chân bước tới. Đột nhiên cái đầu người vốn là nơi đặt chân tiếp theo bị ngả ra sau, rồi chìm vào trong nước.
Không chỉ có một tên Trúc Cơ chìm xuống dưới nước, mà kẻ này còn khác biệt với những người khác. Người khác đều hướng mặt nhìn về phía bờ hồ bên kia, quay đầu về phía hơn ba trăm Kim Đan Vân Thượng Phong. Thế nhưng kẻ dưới chân Lương Nghị này lại ngược lại, quay mặt về phía sau.
Dùng đầu làm cầu, đương nhiên phải quay mặt về phía bờ bên kia. Nếu nhưng làm ngược lại, chẳng phải sẽ dễ bị người ta đạp vào mặt mình hay sao?
Tất cả đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động đều quay mặt về phía bờ bên kia, chỉ có duy nhất một người quay lưng về phía bờ bên kia, mặt hướng về phía Kim Đan qua sông.
Lương Nghị chỉ thấy đệ tử Trúc Cơ dưới chân mình chìm xuống dưới nước, không thấy rõ đối phương là ai. Đá đặt chân chìm xuống cũng không làm Lương Nghị kinh hoảng. Gã chỉ hừ lạnh một tiếng, thúc giục ra một luồng linh lực lơ lửng trên mặt nước đỡ lấy chân mình lại.
Cường nhân Kim Đan trung kỳ thiếu mất một đầu người đặt chân mà rớt xuống nước thì chẳng phải quá mất mặt sao?
Lương Nghị phản ứng rất nhanh, vững vàng giẫm vào luồng linh lực phía trên mặt nước. Gã vốn nên cất bước đi tiếp thế nhưng lại giận lây sang tên gia hỏa đáng giận dám chìm xuống nước lúc nãy. Chỉ cần gã đạp luồng linh lực dưới chân này xuống thẳng dưới đáy nước, đánh lên người đối phương thì ít nhất cũng khiến gã phải trọng thương.
Dám can đảm làm xấu mặt Lương Nghị gã, mặc cho đối phương là ai cũng phải bị nghiêm trị, thậm chí phải nhận lấy cái chết.
Tiếng hừ lạnh vừa mới phát ra, luồng linh lực chưa bị ép xuống đáy nước thì đã có một cánh tay đột ngột thò lên khỏi mặt nước, xuyên qua luồng linh lực, rồi bộp một tiếng tóm lấy cổ chân Lương Nghị.
Không chỉ có đầu người chìm xuống nước không làm cầu đầu người, mà còn dám thò tay kéo Kim Đan xuống nước theo... Hành động của kẻ này khiến Lương Nghị nổi trận lôi đình. Thế nhưng gã còn chưa kịp nổi giận mắng chửi thì cổ chân bị tóm chặt đã truyền đến cơn đau thấu xương.
"A!"
Tiếng kêu r3n ngắn ngủi lập tức bị cắt đứt, rồi rào một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Vị Kim Đan Vân Thượng Phong tên Lương Nghị này đã bị kéo thẳng xuống nước.
Trong tích tắc, Lương Nghị chợt nảy sinh sợ hãi, còn tưởng rằng mình đã đụng phải dị thú không biết tên nào đó. Dù sao gã cũng không hiểu biết nhiều về Âm Dương trì này.
Lương Nghị chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt dưới chân đồng thời nhìn chằm chằm vào hồ nước. Trong nước hồ xanh biếc mờ ảo, gã chợt thấy có một gương mặt trước mắt mình.
Đó là gương mặt thanh niên vô cùng thanh tú, khóe miệng nở nụ cười tươi quái dị. Gương mặt này vô cùng