Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Lưỡng Nghi viên, trên đêm dưới ngày. Âm Dương trì, sinh tử không ai thấu.
Ba Kim Đan bị đánh chết ngay lập tức đã khiến toàn bộ đệ tử Trúc Cơ xao động. Đến Kim Đan đạp lên cầu đầu người cũng thấy tình thế không ổn vội vàng thả người lướt nhanh đi, muốn nhanh chóng tới được bờ bên kia trước khi cầu người sụp đổ.
Tới được bờ bên kia mới chính thức tính là an toàn.
Hỗn loạn đột nhiên xuất hiện, đến Lương Triết cũng không cách nào khống chế được. Phải chi chung quanh chỉ là đệ tử Trúc Cơ thì gã có thể thừa cơ đại khai sát giới, lấy danh nghĩa dám bỏ trốn mà chém giết hết tất cả đám đệ tử Cửu Phong động này.
Thế nhưng trong đó còn có cả Kim Đan Vân Thượng Phong xen lẫn, Lương Triết căn bản không cách nào ra tay được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem chung quanh hỗn loạn cả lên. . đam mỹ hài
Lương Triết chỉ ngây người trong phút chốc rồi nhanh chóng quyết đoán ôm thi thể đệ đệ phi thân nhảy lên mặt nước, giẫm l3n đỉnh đầu đám Trúc Cơ đang hỗn loạn chạy tới bờ bên kia.
Lương Triết vốn đã cùng Lương Nghị đi trước nhất nên cách bờ không quá xa, chỉ vài cái tung người là gã đã có thể nhảy tới bờ.
Gã đặt thi thể không đầu của Lương Nghị xuống mặt đất, mặt mày đã sớm trở nên xanh mét, toàn thân tức giận đến mức trở nên run rẩy. Gã cả giận nói: "Cả gan dám không nghe hiệu lệnh, tất cả đều đệ tử Cửu Phong động đều đáng chết!"
"Lời ấy của Lương trưởng lão sai rồi!"
Một nữ tử trung niên từ trong đám hơn một trăm Kim Đan Vân Hạ Phong đã qua bờ bên kia từ trước bước ra, mặt tròn mũi cao, thân hình tròn trịa lộ ra một vẻ nữ tử thành thục.
"Không thấy đến cả cường giả Kim Đan Vân Thượng Phong các ngươi cũng đang chạy trối chết sao? Chẳng lẽ thấy có nguy cơ chí mạng còn không được phép bỏ chạy à? Đệ tử Trúc Cơ cũng là nền tảng của tông môn nha, hà tất có ý định ở đó chờ chết?"
Nữ tử trung niên có tu vi Kim Đan trung kỳ, giọng nói nhu hòa nhưng ngữ khí lại không hề hiền lành. Người này tên là Phó Ngọc, thuộc về Bách Thú sơn của Vân Hạ Phong, cùng với Trình Vũ Đức Kiếm Môn viện là thủ lĩnh hơn trăm Kim Đan Vân Hạ Phong đến Lưỡng Nghi viên lần này.
Trong bí cảnh, năm trăm Kim Đan chia làm hai phái. Huynh đệ Lương Triết thay mặt Vân Thượng Phong nói chuyện, còn Phó Ngọc và Trình Vũ Đức là thủ lĩnh của Vân Hạ Phong. Trước đó hai người đã bị dính quỷ kế của huynh đệ Lương Triết, sớm vượt qua Âm Dương trì, cũng bởi vì vậy mà có ba Kim Đan hi sinh tính mạng. Lúc này thấy Kim Đan Vân Thượng Phong gặp nạn, người bên Vân Hạ Phong cảm thấy vô cùng hả giận.
"Đệ tử Trúc Cơ vốn nên cam tâm làm đá đặt chân!" Lương Triết giận tím mặt: "Bọn hắn tự tiện chạy loạn hại chết Kim Đan, đáng chết!"
"Đệ tử Trúc Cơ Vân Hạ Phong ta có đáng chết hay không cũng không đến lượt Lương Triết ngươi phán!" Phó Ngọc trừng mắt, mơ hồ bày ra vẻ đối nghịch với đối phương, tư thái chỉ cần một lời không hợp là sẽ động thủ.
Trước là đệ đệ chết mất, sau lại có nguy cơ tiến đến, còn phải đối mặt với hơn một trăm Kim Đan Vân Hạ Phong, Lương Triết đã khó giữ được tỉnh táo. Chưa kể trong Âm Dương trì sau lưng gã vẫn còn một mực truyền đến tiếng kêu r3n, theo đó thêm bốn năm Kim Đan rơi xuống nước hồ. Hơn nữa lúc này đệ tử Trúc Cơ trong nước đã kinh hãi rối loạn không chịu nổi, đến Minh Vân tước hình thành mây mù cũng bị hỗn loạn này làm tiêu tán đi.
Ô...ô...n...g!
Trong nước hồ, ở một nơi mây mù tan vỡ ra truyền đến tiếng động vù vù trong Âm Dương trì, có một vầng sáng đen trắng giao nhau xuất hiện. Vầng sáng này dán sát mặt nước nhanh như chớp kéo tới.
Một khi mây mù che đậy khí tức tản đi, khí tức của đám Trúc Cơ và Kim Đan lập tức hấp dẫn sát cơ Âm Dương trì nổi lên. Những vật được gọi là sinh tử điểu cũng nhao nhao hiện thân, cứ thế trong thoáng chốc đã có vài chục Trúc Cơ cùng với khoảng mười Kim Đan chết đi.
Vết rách không gian kinh khủng xuất hiện khiến hồ nước càng thêm hỗn loạn. Bên cạnh bờ, Từ Ngôn ướt sũng nước cũng đang bò lên khỏi mặt nước xanh biếc.
Hắn bày ra bộ dạng như đã dùng hết toàn lực, đến đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể bò lên bờ. Sau đó hắn rất sành sỏi lảo đảo lẩn vào trong đám Kim Đan Vân Hạ Phong, rồi vòng ra phía sau nhóm người, tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống như đang khôi phục lại toàn bộ khí lực đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Đã có cầu mây mù che đậy cả ánh mắt và linh thức của Kim Đan thì Từ Ngôn sẽ không thành thật đứng làm cầu người làm gì.
Hắn đã lặng yên không một tiếng động lẩn vào giữa hồ nước chờ Lương Nghị trên đường đi tới, thừa cơ kéo gã xuống nước. Với tu vi Kim Đan trung kỳ của Lương Nghị, một