- Ngọc Nhiên, chuyện hồi nãy cám ơn cô nhé! Cho cô nè! _ Tiểu Mật vừa thấy Ngọc Nhiên vào tới văn phòng thì liền chạy tới đặt lên bàn cô một cốc trà sâm.
Cô nàng tươi tắn như bình thường, giống như người bị mắng vừa rồi không phải là cô ấy vậy.
- Tiểu Mật, cám ơn nhé! Vừa rồi chắc cô sợ lắm hả, cô yên tâm, nếu lần sau phó phòng Tiết còn kiếm cớ gây sự nữa, tôi sẽ bảo vệ cô.
_ Ngọc Nhiên không biết năng lượng ở đâu phóng tới mà nói rất tự tin, rất nghĩa khí, khiến tiểu Mật cảm động không thôi.
- Ngọc Nhiên cô thật tốt a..
Nhưng mà chuyện lần này một phần cũng do tôi.
Nếu như tôi đi cắt kính sớm hơn thì đã không xảy ra việc sai sót số liệu rồi.
Haizz, sao tôi lại bị cận cơ chứ..
- Cận? Cô vừa nói bị cận sao? Đúng rồi, là người bị cận.
Sao mình không sớm nghĩ ra chứ? _ Đột nhiên Ngọc Nhiên nhảy cẫng lên hét lớn, ngay cả hình tượng thục nữ cũng không màng.
Nhưng hành động của cô lại ảnh hưởng đến người khác rồi.
- Này cô có biết đây là đâu không? Không làm việc thì để im cho người khác làm với.
- Cô có biết tôi đang tô son không hả?
* * *
Và rất nhiều những tiếng mắng chửi đều phóng tới lên người Ngọc Nhiên.
Lúc bấy giờ cô mới nhận ra mình đã thất thố quá rồi, vội ái ngại xin lỗi họ không ngừng.
- Hứa Tiểu Mật, Đan Ngọc Nhiên trong giờ làm việc mà không lo làm việc đi đứng đó làm gì? Có muốn bị trừ lương không? _ Lúc này Phương Y Du vừa đi ra từ phòng làm việc liền thấy cảnh ấy thì lạnh lùng nhắc nhở.
Nói đoạn, cô liền đi họp ban ngành.
- Ngọc Nhiên, có chuyện? _ Hạ Lan ngồi bên thấy biểu hiện của Ngọc Nhiên khác lạ thì quan tâm hỏi nhỏ.
Cô thấy cô bạn này của mình sao từ lúc đi gặp tiến sĩ gì đó về liền không còn bộ dạng nghiêm túc như mọi ngày.
Lúc nào thần trí cũng lơ ngơ.
- A, không có gì.
_ Ngọc Nhiên cười nhẹ.
Cô đang nghĩ về một vấn đề vô cùng rắc rối nhưng cũng không kém phần quan trọng.
Đó là chuyện liên quan tới tên tiến sĩ Lâm kia.
Hừ, giờ thì cô đã biết vì sao mình lại xúi quẩy như vậy rồi.
Đều tại anh ta, tên mọt sách bị cận đó.
Hừ, tưởng cô sẽ đi năn nỉ tên đáng ghét đó sao? Cô mới không cần.
Nhưng mà ý nghĩ này tới trước đó thì tốt rồi.
Còn bây giờ a..
Cô không thể suy nghĩ đơn giản như vậy được khi vừa nhận được "thánh chỉ" từ vị Nhạc phó tổng kia.
Làm sao bây giờ đây? Cô vốn mặt mỏng, sao có thể bị người ta từ chối hết lần này tới lần khác không biết xấu hổ mà đi đàm phán chứ?
Ngọc Nhiên rối trí vò đầu bứt tóc.
Hạ Lan ngồi gần đó thấy cô như vậy thì không nói gì, khẽ đứng dậy đi đâu đó.
Một lát sau cô quay lại cùng với hai ly cà phê trên tay.
Đặt trước mặt Ngọc Nhiên một ly rồi tự mình uống một ngụm nhỏ, Hạ Lan mới hỏi:
- Công việc có gì không