- Anh, em ở đây! _ Ngọc Nhiên hô lớn về phía cửa nhà hàng, nơi anh trai cô đang đứng.
Đã một tuần rồi cô chưa được gặp anh trai, nhân tiện hôm nay tâm trạng vui vẻ liền mời anh ra ngoài ăn tối.
Đan Vĩnh Duy ôn hòa nhìn về hướng có tiếng nói em gái vang lên.
Con bé này vẫn chứng nào tật nấy lanh lợi như xưa, dù đã hai mấy tuổi đầu rồi nhưng vẫn như trẻ con, vẫn luôn vô tư lự.
Dắt tay con gái nhỏ đi tới chỗ Ngọc Nhiên.
- Ngọc Nhiên, xin lỗi anh hơi bận chút, giờ mới tới được.
Chờ có lâu không?
- Hừ, xin lỗi mà được à? Anh còn không mau gọi hết các món ngon lên đây đãi em một bữa? _ Ngọc Nhiên giả vờ nghiêng mặt đi không thèm để ý tới anh mình.
- Được, được hôm nay có bao nhiêu món ngon anh đều gọi lên hết cho con mèo ham ăn này.
_ Đan Vĩnh Duy đưa tay ngắt nhẹ mũi nhỏ của cô rồi cùng con gái ngồi xuống.
Nhưng chưa kịp phản ứng, con gái anh đã thoăn thoắt chạy qua cố leo lên đùi Ngọc Nhiên ngồi.
Hành động ấy khiến cả hai anh em bật cười, Ngọc Nhiên sủng nịnh ẵm con bé lên, nựng má nó:
- Tiểu Nhã có nhớ cô cô không?
- Dạ nhớ a..
Tiểu Nhã nhớ cô cô không kể ngày đêm..
_ Tiểu Nhã ngọt ngào cười nịnh nọt cô cô.
Tuy mới chỉ ba tuổi rưỡi thôi nhưng con bé nói chuyện cứ như bà cụ non vậy.
Hễ ai gặp qua Tiểu Nhã một lần thì đều hận không thể ôm con bé về mà cưng nựng.
Ngọc Nhiên nghe cháu gái nói như vậy thì cười không ngớt.
Con bé này bữa nay thật lẻo mép, không biết sau này lớn lên có còn quấn lấy cô cô nữa không a.
- Được rồi, vậy tối nay cô cô sẽ ngủ với con nha, chịu không?
- Hoan hô..
Ba người họ cười nói vui vẻ chờ thức ăn được đem lên.
Tình cảm anh em họ lại phi thường thắm thiết, nhiều người phải ngưỡng mộ.
Nhưng nếu ai không biết quan hệ thực sự của họ thì sẽ nghĩ, họ một nhà ba người đang cùng dùng bữa vô cùng hạnh phúc.
Bạn có biế???? ????гang ????г????yện == Tгù????Tг???? yện.vn ==
Dương Gia Kiệt đứng lặng người một lát rồi như không có chuyện gì vững vàng bước tiếp về phía trước.
Hôm nay anh có buổi gặp xã giao với thị trưởng thành phố tại nhà hàng này.
Không ngờ lại gặp phải người quen.
Bao ấn tượng tốt đẹp của anh về người con gái ấy coi như mất hết.
Dương Gia Kiệt anh vậy mà cũng có lúc nhìn lầm người.
Dứt khoát đi về phía phòng bao nơi đã hẹn thị trưởng, anh nhẹ lắc đầu cố quăng hết mấy chuyện không đâu ấy đi.
Cũng chỉ là một người qua đường thôi, không nên để ảnh hưởng đến tâm trạng làm gì.
- Dương tổng, xin chào!
- Thị trưởng Tề, đã làm phiền tới thời gian quý báu của ngài rồi!
Dương Gia Kiệt khiêm tốn chào hỏi thị trưởng thành phố Tề Thiên Hải.
Hai người bắt tay xã giao như thường lệ.
Trong phòng chỉ có hai người họ, dù sao cũng là chỗ quen biết nên cũng bỏ đi mấy lễ nghi rườm rà.
- Nào có, Dương tổng cậu lại khách khí rồi.
Cũng đã lâu rồi không gặp mặt cùng ôn chuyện, hôm nay chúng ta phải nói cho hết đấy nhé.
_