Đồng Tri Hành cười nói: «Ai cũng đều có chuyện mà không muốn nhắc đến? Làm người thì sao phải cứ bức ép người ta? »
« Nhưng ba không sợ anh ta có ý đồ khác sao? Lỡ anh ta là một con sói vô ơn thì sao? Cô như vừa vô tình vừa cố ý kích bác.
«Sao lại có người vợ như con nói xấu chồng mình vậy chứ? » Đồng Tri Hành trong mắt mang theo ý cười trách cứ cô.
Đồng Nhất Niệm biết ba mình trúng độc của Lục Hướng Bắc nặng lắm rồi, xem ra ông sẽ không nghi ngờ Lục Hướng Bắc đâu. Nhưng cô không can tâm, từ từ kéo câu chuyện về phía lòng dạ xấu xa của Lục Hướng Bắc: « Ba à, thật ra con rất mong mình có mẹ chồng, ba cũng biết mẹ con mất sớm, còn con với mẹ nhỏ lại.. Xem như là con sai đi, con và bà ấy không thể thân thiết được. Nếu như có mẹ chồng thì có thể giống như có mẹ đẻ, tại sao anh ấy lại nói mình là trẻ mồ côi chứ? »
Đồng Tri Hành cười: «Con gái ngốc à, lai lịch của nó không có vấn đề gì cả. Nó có mẹ không sai nhưng nó là trẻ mồ côi cũng không hề sai. Theo như bố biết nó từ khi còn quấn tã đã bị mẹ ruột bỏ rơi rồi, về sau được một vợ chồng mở quán ăn nhận nuôi. Sau đó tuy mẹ nó đón nó sang Pháp nhưng vẫn không hề khôi phục quan hệ mẹ con. Bên này quan hệ con nuôi đã được xử lý xong rồi nhưng bên đó quan hệ mẹ con ruột lại vẫn chưa thành lập được nên không phải là trẻ mồ côi thì là gì? »
Đồng Nhất Niệm mở to mắt, thì ra ba mình biết cả việc anh ta được nhà họ Lương nhận nuôi rồi. Nhưng còn nước Pháp..
Từ này nhảy lên trong đầu Đồng Nhất Niệm, giống như pháo hoa nhảy nhót.
Hóa ra anh từng sống ở nước Pháp vậy mà anh lại nói anh không hiểu tiếng Pháp?
Tên này đúng là không có một câu nói thật nào trước mặt cô cả!
«Nếu như đang sống yên ổn ở Pháp thì tại sao lại quay về? Đúng là.. » Cô lầm bầm, cố ý xem ba mình có biết động cơ anh quay về không. Ba cô rốt cuộc có biết anh quay về đối phó nhà họ Hạ không? Thậm chí còn có khả năng muốn nuốt chửng nhà họ Đồng nữa?
Đồng Tri Hành lại chỉ cười nhạt: «Theo đuổi của mỗi người đều không giống nhau.. »
«Vậy anh ta theo đuổi cái gì? Sự nghiệp nhà họ Đồng sao? Mẹ anh ta ở Pháp không phải có tiền sao? » Cô trước đây có nghe mẹ Lương nhắc đến mẹ ruột của anh, chỉ nói là ăn mặc như một phu nhân có tiền, cô luôn không có chắc chắn nhưng chỉ cảm thấy trên thế giới này người ăn mặc như phu nhân nhà giàu rất nhiều nhưng giàu có thật sự như nhà họ Đồng lại rất hiếm. Còn nhà Lục Hướng Bắc nếu như thật sự giàu có thì còn cần anh ta đến làm rể nhà cô để mượn lực nhà họ Đồng sao?
Đến khi nghe được từ chú Sầm cô mới biết thì ra Lục Hướng Bắc lại là người có nhiều tiền như vậy, cô cũng muốn thăm dò xem sao. Ba cô liệu có biết nguồn gốc nhà mẹ Lục Hướng Bắc hay không. Thật ra chính cô cũng không biết mẹ anh làm gì ở Pháp.
« Ừ.. » Đồng Tri Hành gật đầu: «Mẹ nó ở Pháp là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, sống cũng rất tốt, lại còn độc thân. »
Nghệ sĩ piano, lại còn độc thân?
Đồng Nhất Niệm không ngờ tới điều này, cô còn tưởng rằng chỉ là một phu nhân của nhà nhiều tiền nào đó ở Pháp.
«Ba có biết vì sao nhà anh ấy có tiền như vậy mà vẫn còn chạy về Trung Quốc làm con rể nhà ta không? Điều này thật không hợp lý chút nào! » Đây rõ ràng là có vấn đề, đến cô còn nhìn ra, lẽ nào ba cô lại nhìn không ra sao?
«Mỗi người có chí hướng riêng, có những người không thích cuộc sống ở bên ngoài Trung Quốc nên muốn quay về tự xây dựng sự nghiệp, điều này có gì là không thể chứ? » Đồng Tri Hành dễ dàng giải thích vấn đề.
« Chỉ đơn giản như vậy sao? » Đồng Nhất Niệm thật muốn cắn lưỡi mình.
Đồng Nhất Niệm suy nghĩ lại một loạt sự việc, từ sự trưởng thành của Lục Hướng Bắc đến việc lớn trong lời anh nói là Oanh Oanh, rồi lại đến lo lắng của chú Sầm vẫn cảm thấy tất cả đều có liên quan đến nhau.
Nhưng phải nói như thế nào với ba cô một cách hợp tình hợp lý để vừa giải quyết được vấn đề lại không làm ba cô kích động làm cho bệnh tình trở nặng hơn.
«Ba, con xin lỗi.. » Cô cuối cùng quyết định bắt đầu từ việc tự kiểm điểm.
Đồng Tri Hành rõ ràng là ngạc nhiên, đã bao giờ đứa con gái chỉ biết cãi lại ông này lại cúi đầu nói xin lỗi đâu: «Làm sao vậy, Niệm Niệm? »
« Ba, đã nhiều năm rồi con vẫn luôn làm ba lo lắng, con rất xin lỗi, cũng rất buồn» Những lời này tuy là chiến lược cô thuyết phục ba nhưng vẫn phần nào có cả tình cha con trong đó.
Đồng Tri Hành có chút cảm động, mắt đỏ lên, sờ đầu cô, gọi cô: «Con gái ngốc à! »
«Ba, nhưng bây giờ con không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, con muốn cố gắng, muốn trở thành người con gái đáng để ba tự hào. Ba à, con muốn điều hành Đồng thị, ba không cảm thấy giao Đồng thị cho con gái thỏa đáng hơn là giao cho một người khác họ sao? » Gương mặt nhỏ nhắn của cô căng lại thể hiện quyết tâm của bản thân.
Nhưng Đồng Tri Hành chỉ cười một cách an ủi nhưng lại không cho cô một câu trả lời khẳng định.
« Ba ơi, con đã lớn rồi, con không muốn mọi việc đều phải nghe lời anh ta! » Cuối cùng cô chỉ còn cách giở thủ đoạn vô sỉ này thôi.
Đồng
Tri Hành bị cô bám dính đến buồn cười: «Con ngốc à, ba còn tưởng con có chuyện gì thì ra là muốn gió đông đè gió tây, nó lại làm con tức giận rồi sao? Ba thấy nó không giống là người như vậy! »
« Sao lại không giống? Vốn chính là như vậy, sao ba chuyện gì cũng giúp người ngoài thế? »
«Ha ha.. » Đồng Tri Hành rất vừa lòng với cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Rất nhiều lần ông mong muốn Đồng Nhất Niệm cũng giống như Nhất Lăng bám lấy ông đòi thứ này đòi thứ kia nhưng Đồng Nhất Niệm từ nhỏ là một đứa lạnh nhạt lại xa cách, hình như chưa bao giờ trước mặt ông nhõng nhẽo vòi vĩnh gì cả. Sự giao lưu giữa cha và con gái bình thường đều không có, nhưng hôm nay thứ cô muốn lại lớn quá rồi.
Ông nhìn phía xa vô định phía sau lưng cô rồi nhíu mày: «Niệm Niệm, Ba không phải không muốn giao công ty cho con, ba cũng muốn sự nghiệp của Đồng gia được người nhà mình tiếp tục phát triển nhưng Niệm Niệm gánh nặng này không phù hợp với con.. »
«Tại sao? Con sẽ cố gắng học hỏi, đấu tranh giống như ba khi còn trẻ, con nhất định có thể làm được. Ba không tín nhiệm con sao? » Cô ngước mặt kháng nghị.
Đồng Tri Hành lắc đầu: «Không đâu, con gái không phải là để đi đấu tranh đi giành giật, con gái giống như một đóa hoa phải được bảo vệ thật tốt. Niệm Niệm, ba không nỡ để con và Nhất Lăng đi theo con đường này, quá vất vả rồi. Vì thế nên giao nó cho Hướng Bắc đi, con chỉ cần làm người vợ hiền là được rồi, thích thì đến công ty giúp đỡ, không thích thì ở nhà chơi, có Hướng Bắc kiếm tiền cho con tiêu là được rồi. »
« Ba, con không muốn làm mọt gạo! Lỡ như anh ta ngày nào đó tìm bồ nhí ở ngoài không cần con nữa thì sao? » Cô cảm thấy ba cô vẫn quá trọng nam khinh nữ rồi.
Đồng Tri Hành rõ ràng đã chán chủ đề này rồi, cười nhẹ, ánh mắt cũng rời đi: «Con không tin tưởng nó thì cũng phải tin tưởng vào con mắt nhìn người của ba chứ, không sai được đâu! Con gái ấy mà có được bằng đại học mang ra khoe chút là được rồi. Sau đó hàng ngày ăn mặc trang điểm đẹp đẽ chờ chồng về là đủ rồi! »
«Ba à, lời này của ba sai rồi. Lẽ nào ba muốn con sống như mẹ nhỏ sao? Như vậy là hạnh phúc sao? » Đồng Nhất Niệm cảm thấy cuộc trò chuyện đã hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát của cô rồi, nói qua nói lại cuối cùng lại nói đến mặt này. Lẽ nào muốn cô đâm một kim cho chảy máu không kiêng kỵ gì nói Lục Hướng Bắc lòng lang dạ sói, vốn là muốn lợi dụng Đồng gia làm cho Đồng gia và Hạ gia cùng đi đến diệt vong sao?
Nhưng nếu như ba cô đã điều tra ra chuyện nhà họ Lương thì sao lại không đoán ra ý đồ của Lục Hướng Bắc chứ? Lẽ nào thật sự là ba cô mắc bệnh lại già rồi nên không còn sắc bén nữa?
Đồng Tri Hành hơi nhíu mày: «Niệm Niệm, đến giờ ba uống thuốc rồi, đỡ ba vào trong đi. »
Đồng Nhất Niệm cuối cùng không kìm nén được nữa, tuôn lời ra: « Nhưng ba à, ba không biết Lục Hướng Bắc.. »
«Ba, để con đỡ ba! » Giọng nói dịu dàng của đàn ông vang lên, Lục Hướng Bắc như từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt bọn họ hơn nữa còn cười tươi như hoa tiến lên trước đỡ lấy Đồng Tri Hành.
Lời Đồng Nhất Niệm mới nói một nửa liền bị chặn lại, tức đến trừng mắt.
Nhìn thấy Lục Hướng Bắc, đôi mắt Đồng Tri Hành cũng dễ chịu hơn cười vỗ tay anh: «Hướng Bắc à, sao về sớm như vậy? »
«Niệm Niệm không phải vừa từ công ty con về sao, nghe nói sức khỏe ba không tốt nên đã vội vàng trở về nhìn ba. Con vốn định đưa cô ấy về nhưng lại mắc việc nên chỉ đành để cô ấy về trước, vừa làm xong việc là con về luôn. » Anh đỡ Đồng Tri Hành vừa đi vừa quay đầu ra hiệu bằng mắt với Đồng Nhất Niệm.
Thì ra trong mấy ngày cô ở với Kiệt Tây anh đã nói dối là cô ở công ty con.
Đồng Tri Hành rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của anh liền dừng lại nói với Đồng Nhất Niệm: «Niệm Niệm, con ấy mà, thật sự vẫn cần học hỏi Hướng Bắc nhiều vào. Bên ngoài thì quản lý công ty đâu vào đấy, với người trong nhà vẫn chăm sóc chu đáo thỏa đáng. Ba ốm mấy ngày nay hôm nào nó cũng về hỏi thăm, cũng may là có nó. »
Đồng Nhất Niệm hừ một tiếng không bắt lời.
Lục Hướng Bắc đúng là khắc tinh của cô mà, chính là sao chổi phá hoại phong cảnh. Vừa rồi cùng ba nói chuyện không khí vẫn còn tốt đẹp vậy mà anh vừa xuất hiện liền thay đổi rồi. Sự nổi loạn trong cô tự nhiên lại bừng lên. Với tính cách của cô thì muốn đối đầu với ba cô ngay rồi nhưng cũng vì nghĩ đến bệnh tình của ba nên mới nhịn.
Đưa Đồng Tri Hành về phòng uống thuốc rồi, Đồng Tri Hành liền tỏ ra muốn nghỉ ngơi một lúc, bảo hai vợ chồng tự đi làm việc của mình.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Lục Hướng Bắc liền kéo cánh tay cô.
«Làm gì vậy? Quân tử động khẩu không động thủ nhé! » Cô lạnh lùng.
Anh hơi nhíu mắt lại, trong khe mắt dài hẹp lộ ra vẻ khác thường: « Đúng nhỉ.. thật đúng là quân tử, đấu văn không đấu võ, thật là đấu anh lên tận tòa rồi! »