«Nhanh như vậy đã nhận được trát tòa rồi sao? » Cô hếch mắt, xem ra sự việc nhờ có ông Thẩm giúp đỡ nên thuận lợi hơn nhiều.
«Không có trát tòa nhưng bên tòa án vừa gọi điện cho anh rồi.
» Trong con ngươi của Lục Hướng Bắc mang đầy khói u ám, trên mặt mang đầy vẻ nghiêm trọng và nghiêm túc mà cô rất hiếm khi nhìn thấy: «Sống cùng anh thật sự đau khổ vậy sao? »
Lời này nặng như búa đập vào trái tim cô vọng lại tiếng nặng nề, cô hơi nâng cằm lên: «Đúng vậy.
»
Ánh sáng trong mắt anh rời đi chỗ khác, một lúc sau mới truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo âm mũi của anh: «Anh còn tưởng rằng chúng ta yêu nhau.
»
Sự nghiêm túc của anh cũng làm cho Đồng Nhất Niệm thu bớt lại sự gai góc của mình mà trở nên nghiêm túc nhìn thẳng anh: «Lục Hướng Bắc, tôi chưa từng phủ nhận là tôi yêu anh.
Mục đích ban đầu muốn gả cho anh là muốn có được một chỗ dung thân vì thế nên không sợ bị tổn thương để có thể có được một cuộc sống an nhàn.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là cuộc sống của tôi ngày càng trở nên nặng nề, ngày càng đau khổ.
Sống cùng với anh giống như phải nín thở dưới nước vậy, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi sắp chết rồi, anh có hiểu không? »
Ánh mắt của anh vượt qua đỉnh đầu cô cứ rơi về phía trước vô định: «Niệm Niệm, anh đã từng nói là cho anh chút thời gian rồi tất cả sẽ trở nên tốt đẹp thôi.
»
Ngữ khí này của anh lại làm lòng cô trở nên khó chịu: Lục Hướng Bắc, hơn hai năm rồi, thời gian hơn hai năm còn chưa đủ để nhìn ra hai người sống với nhau có hợp hay không sao? Trong hai năm nay tôi chưa từng vui vẻ, về sau dù cho có bao nhiêu lần hai năm nữa tôi cũng không thể vui vẻ hơn được.
Đừng nói đến giữa chúng ta còn có một Như Kiều.
Tôi không biết cái tên Như Kiều này ở trong lòng anh có bao nhiêu phân lượng nhưng giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là Như Kiều đúng là vì tôi nên mới phải chết, tôi chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền như nhìn thấy Như Kiều hay chính là Oanh Oanh đó đang đứng giữa chúng ta, cả người đầy máu nói với tôi « Cô không có tư cách yêu Lục Hướng Bắc, trả mạng lại cho tôi.
Với tôi đây chính là giày vò, anh có hiểu không? »
Bỏ đi ân oán tình thù, bỏ đi lợi ích gia tộc, Đồng Nhất Niệm nói ra cảm giác nội tâm chân thật nhất của mình.
Tuy bình tĩnh nhưng từng chữ đều có thể tác động đến trái tim người khác.
Đối mặt với đôi mắt bình tĩnh, tình cảm dâng tràn của Đồng Nhất Niệm, trong ánh mắt đầy mong chờ của anh xẹt qua một tia đau đớn, cuối cùng đành nói: «Được rồi, anh sẽ suy nghĩ kỹ lại, hãy chờ câu trả lời của anh.
»
Cô hoàn toàn không ngờ tới là anh lại đồng ý nhanh như vậy.
Vụ kiện này nhẹ nhàng hơn tưởng tượng của cô nhiều.
Nếu biết trước anh sẽ dễ dàng đồng ý như vậy thì cô cần gì phải khởi kiện, hai người làm thỏa thuận ly hôn là được rồi.
Nhưng cũng có thể chính vì cô khởi kiện nên anh mới hiểu rõ được quyết tâm muốn ly hôn của cô.
Lại thêm sự can thiệp của ông Thẩm làm cho vụ kiện này có thêm vài phần khả năng thắng nếu không anh sẽ vẫn cho rằng với tài ăn nói của mình sẽ hết lần này đến lần khác chặn được vụ ly hôn này.
Thả lỏng dễ dàng như vậy lại làm cô có chút thấy không bình thường, sự căng thẳng trên mặt cũng thả lỏng hơn: «Phải suy nghĩ bao lâu, tôi không muốn phải chờ quá lâu? »
«Không quá lâu đâu, mấy ngày đi, nhiều nhất là một tuần, dù cho có ra tòa thì cũng phải mất mấy ngày không phải sao? » Anh cười nhạt, đằng sau nụ cười đó là sự lạc lõng, là tan nát trái tim hay là vô cảm đây? Từ đôi mắt điềm tĩnh của anh không nhìn ra được.
Nhưng vào lúc này nhìn thấy anh cười lại làm cô có cảm giác xót xa không ngờ tới.
Nụ cười từ trước đến nay là vũ khí của người kiên cường dũng