Đồng Nhất Niệm vừa gầm xong thì nghe thấy giọng Giai Mi vang lên từ phòng ngủ: «Niệm Niệm? Ai thế? Cái gì mà ai mới là vợ anh ta? »
«Hả? » Đồng Nhất Niệm giật mình lập tức bịa ra câu chuyện: «À, là Lục Hướng Bắc, trợ lý gọi điện đến nói tối nay anh ấy không về, phải đi công tác, nên mình mới nổi giận..
»
Lục Hướng Bắc..
sắp ly hôn rồi vẫn còn dùng anh làm tấm chắn..
cũng hay lại dùng thêm một lần đi..
«Ồ, Lục tiên sinh nhà cậu à, tổng giám đốc một công ty lớn như vậy tất nhiên là phải bận rộn rồi, cậu cũng nên dịu dàng một chút đi..
» Giai Mi rất yếu rồi mà còn không quên khuyên bảo cô.
Đồng Nhất Niệm không biết có cảm giác gì liền đi vào bếp đóng cửa gọi điện thì lại nghe thấy Kiệt Tây đầu bên kia nói: «Niệm Niệm, vừa rồi hình như vừa rồi em nghe thấy chị nói chuyện với ai đó, có phải là Giai Mi đang ở chỗ chị không? »
Cô không định trả lời: « Đúng thì sao? Chị nói cho em biết, em không được nói cho Minh Khả, để anh ta lo đi..
Nếu như anh ta còn biết lo lắng! Còn nữa bọn em đang ở bệnh viện nào? Chị sẽ qua đó bây giờ! »
«Chị đến làm gì? » Trong giọng nói Kiệt Tây mang theo kiểu bị làm khó.
«Chị phải đến cho tên tiểu tử thối Minh Khả kia một bạt tai! » Đồng Nhất Niệm càng nghĩ càng thấy không đáng cho Giai Mi, đồng thời cũng giận bản thân đã yêu thích Vi Vi kia.
Cô quý Vi Vi như vậy, thế mà cô ta lại làm ra việc đáng xấu hổ như vậy!
«Niệm Niệm, sự việc đã xảy ra rồi, chị đừng sốc nổi..
»
«Kiệt Tây, chị coi em là em trai vậy mà đến lúc quan trọng em lại dùng dằng không rõ ràng vậy à? Em có nói không, không nói thì chúng ta không còn cách nào làm chị em được nữa đâu! »
Kiệt Tây cuối cùng chịu thua đành nói ra tên bệnh viện, trước giờ cậu đều không qua được ải của cô.
Đồng Nhất Niệm vừa nghe xong liền dặn dò bảo mẫu tạm thời ở lại chăm sóc Giai Mi còn mình thì lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Vốn là vừa đi vừa chạy nhưng được mấy bước lập tức nhớ ra thứ có khả năng đã tồn tại trong bụng, bước chân cô liền chậm lại.
Lắc lắc đầu, tạm gác việc này xuống nói với bản thân bây giờ không có thời gian để nghĩ chuyện này, trước tiên phải giúp làm rõ việc của Minh Khả đã rồi tính!
Có điều một người bình thường có thói quen khi có chuyện là lái xe rất vội là cô giờ này lại không dám phóng như điên nữa.
Bởi vì thứ có khả năng lớn tồn tại trong bụng nên cô cũng mang thêm một phần trách nhiệm.
Trách nhiệm.
Cô nghĩ đến hai chữ này liền cảm thấy áp lực nặng nề.
Theo lời Kiệt Tây nói, cô tìm thấy phong bệnh của Minh Khả và Vi Vi, Kiệt Tây ở ngoài chờ cô còn bên trong phòng bệnh vừa nhìn là thấy Vi Vi toàn thân đều băng gạc, Minh Khả đang ngồi bên cạnh cô.
Trái tim cô bỗng nhiên thắt lại, thậm chí còn nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.
Tại sao người nằm băng bó trên giường bệnh lại không phải là Minh Khả? Như thế này chẳng phải là sẽ làm Minh Khả cảm thấy có lỗi với Vi Vi sao? Vậy thì tiếp theo sẽ là một khoản nợ làm sao trả được đây?
Còn Vi Vi nữa..
Đó không phải là người khác mà là Vi Vi người cùng khởi nghiệp, đồng cam cộng khổ với cô.
Bị thương nặng như vậy nằm ở đó, nếu nói cô không đau lòng thì là giả.
Kiệt Tây thấy cô đến một tay kéo lấy cô: « Chị nhỏ tiếng một chút, đây là bệnh viện đừng làm to chuyện! »
Đồng Nhất Niệm lườm cậu, lại xem cô là loại người gì rồi? Người đàn bà chua ngoa đến đánh ghen sao? Nhưng hôm nay cô đúng là muốn đến làm to một trận.
«Vi Vi có thể mất mạng không? » Cô nghiến răng hỏi.
«Không đâu..
» Kiệt Tây nhẹ nhàng đáp.
Không chết được thì tốt rồi! Vậy thì cô có ghét Vi Vi đến thế nào, có trù ẻo cô ta thế nào, có làm to chuyện đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ không cảm thấy day dứt!
Cô gạt tay Kiệt Tây ra, mở cửa phòng bệnh, âm thanh làm kinh động đến Minh Khả.
«Niệm Niệm? » Minh Khả vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, để cho bạn thân của vợ gặp mình trong hoàn cảnh này thực sự là khó chấp nhận nổi.
Đồng Nhất Niệm giữ chặt nắm tay cửa, đốt ngón tay bị ép đến xanh lên: «Minh Khả, mau ra đây, tôi muốn nói chuyện với anh.
»
Minh Khả cúi đầu nhìn Vi Vi một cái, hai tay đút túi quần cúi đầu đi đến trước mặt Đồng Nhất Niệm.
Đồng Nhất Niệm nhìn người bạn từ nhỏ cao hơn mình nửa cái đầu này, vẫn còn nhớ như nguyên dáng vẻ non nớt khi học trung học của cậu ta, những chuyện cũ không ngừng lật lại trong ký ức, những ngày tháng vô lo vô nghĩ, bọn họ cùng trải qua biết bao hồi ức tốt đẹp.
Còn nhớ Minh Khả và Khang Kỳ đều là thành viên đội bóng rổ của trường, những trận đấu của bọn họ, cô và Giai Mi đều có mặt, là đội cổ vũ của bọn họ, những ngày tháng hoan hô, lo lắng, bưng nước, lau mồ hôi vì họ đã mất đi rồi sao?
Còn nhớ lúc đi học và tan học đều như một tổ ong lái xe đạp đi khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Thần thái vui vẻ của Giai Mi ngồi sau xe Minh Khả vẫn còn in đậm rõ ràng như vậy, tiếng cười của cô như chuông gió đang lay động trong gió, chả lẽ tất cả những điều này đều đã đi xa mất rồi sao?
Bất ngờ hai mắt cô lại đong đầy nước mắt.
Cô chặn ở cửa nghìn nghiêng sang Minh Khả.
Gữa hàng lông mày đã không còn sự non nớt, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều là dấu ấn của một người đàn ông trưởng thành.
Nếu như trưởng thành có nghĩa là phức tạp và phản bội thì cô thật sự mong thời gian vĩnh viễn hãy dừng lại ở thời kỳ thiếu niên.
Sự phản bội của Minh Khả không chỉ là sự phản bội của hôn nhân với Giai Mi mà còn là phản bội cả những ngày tháng tốt đẹp đó bọn họ có cùng với nhau nữa, phản bội tình bạn giữa bọn họ.
Trong lòng