Quả nhiên ngoài cửa là bảo mẫu đang xách một hộp giữ nhiệt đầy canh gà.
Đồng Nhất Niệm nhận từ tay cô ấy rồi đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: «Nếu như đợt này dì rảnh thì mỗi ngày nấu món bồi bổ cơ thể mang qua đây, cái gì mà tốt với phụ nữ mới sảy thai ấy..
»
Cô vừa nói thì bảo mẫu cũng rất ngạc nhiên nhìn cô, sau đó bỗng nhiên kéo lấy cánh tay cô, giằng lại canh gà trong tay cô: « Đồng tiểu thư..
cô sảy thai sao? »
Đồng Nhất Niệm ngây người, thì ra lời của mình làm bảo mẫu hiểu nhầm rồi.
Cười giải thích: « Sao có thể chứ, là một người bạn tốt nhất của tôi, giống như chị em vậy, mấy ngày này cô ấy sẽ nghỉ ngơi ở chỗ tôi, dì cũng biết mà tôi lại không biết hầm canh nên chỉ đành làm phiền dì rồi.
»
Bảo mẫu thở phào cười nói: «Thật dọa chết tôi rồi, ông Đồng không biết có bao nhiêu mong chờ cháu trai đấy, nếu như sảy rồi thì không biết sẽ tức thành thế nào nữa! »
Đồng Nhất Niệm cười cũng không nói gì nữa, con cái luôn là chủ để cô né tránh trước giờ, bây giờ thì lại càng không cần nhắc đến nữa.
Cùng bảo mẫu cầm hộp giữ nhiệt vào bếp cô lại lấy một cái bát ra giúp đổ canh gà ra bát.
Bảo mẫu lại đổ ra hai bát, một bát cho cô: «Cô cũng uống một bát đi, sao lại ngày càng gầy vậy chứ! »
Đồng Nhất Niệm cười nhẹ, canh nhà hầm và canh mua nhà hàng bên ngoài quả là khác nhau, riêng mùi thơm cũng đúng chất hơn nhiều, cô bưng bát lên định uống.
Nhưng mùi thơm đậm đà của canh gà vào đến miệng lại trở thành một mùi vị vô cùng ngấy, cảm giác nôn buổi sáng lại đến rồi, cô vội vàng đặt bát xuống nôn vào bồn nước.
Bảo mẫu vội vàng chạy đến giúp cô vỗ lưng, lại rót một cốc nước cho cô, quan tâm hỏi: «Làm sao vậy? Cô không khỏe sao? Đã đi khám bác sỹ chưa? »
Đồng Nhất Niệm nhận lấy cốc nước xúc miệng: « Không sao, chỉ là ngửi thấy mùi dầu mỡ nên muốn ói thôi.
»
Bảo mẫu lại mở to mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: « Đồng tiểu thư, cô có phải có rồi không..
»
Câu nói này như một tảng đá lớn ném vào hồ nước là trái tim cô, làm rộ lên những trận sóng nước.
Tay cầm cốc nước của cô run nhẹ, nếu như là vậy thì thật sự là quá buồn cười, quá máu chó rồi.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh: «Sao có thể chứ, mấy ngày trước bạn tốt của tôi vừa đến thăm, có thể là thời gian này ăn ngoài nhiều nên làm hư dạ dày thôi.
»
Bảo mẫu nghe xong lại bắt đầu cằn nhằn: «Thanh niên các cô thật là kỳ lạ, cơm nước ở nhà vừa sạch sẽ vừa ngon lại cứ thích ra ngoài ăn.
Cô nghe nói chưa, những món của quán ăn bên ngoài đều là dùng dầu đã qua sử dụng đấy.
»
Đồng Nhất Niệm không còn tâm trí nào, tay không tự chủ mà ôm lấy bụng dưới của mình, một cảm giác lạ lẫm dẫn lên, cảm giác trong bụng hình như có thêm gì đó vậy, bỗng nhiên lại trở nên nặng nề.
«Dì à, giúp tôi mang canh gà vào phòng ngủ đi! » Cô đứng dậy, tinh thần đờ đẫn đi về phía xô pha ngồi xuống, tay vẫn phủ lên vị trí bụng.
Bởi vì trong đầu có thêm việc suy nghĩ nên mọi hành động liền trở nên cẩn thận hơn.
Thậm chí cô còn không biết nên ngồi hay nên nằm nữa.
Cứ ngồi ngây người như vậy cho đến khi Kiệt Tây gọi điện đến, chuông điện thoại vang lên mới làm cô tỉnh ra.
«A lô Kiệt Tây..
» Khi nhận điện thoại, cô vẫn có chút đờ đẫn, tinh thần không tập trung.
«Niệm Niệm, chị ở đâu vậy? Có biết Giai Mi ở đâu không? » Kiệt Tây hỏi rất cấp bách.
Lỳ lạ thật, hôm nay ai cũng hỏi Giai Mi là sao?
«Làm sao? Chị đang ở nhà đây! » Cô bỗng nhiên nghĩ đến bức xạ di động nên thần kinh tự động để di động ra xa một chút.
«Niệm Niệm, Minh Khả xảy ra tai nạn xe rồi, chị biết Giai Mi ở đâu không? Bây giờ không tìm thấy cô ấy ở