« Anh có thể ngồi đây không? » Một giọng nam rất khiêm tốn nhã nhặn.
« Xin lỗi, chuyện riêng của phụ nữ, mời đàn ông tránh ra.
» Với trình độ quen thuộc với người này, căn bản không cần anh mở miệng nói chuyện, càng không cần ngước đầu lên nhìn mặt anh, có nhắm mắt cũng có thể ngửi ra mùi hương trên người anh.
Tất nhiên lúc này cô không muốn ngồi ăn cùng bàn với anh vì sợ bản thân bất kì lúc nào cũng có thể có phản ứng của phụ nữ mang thai, sợ anh nhìn ra mình có thai.
« À..
Niệm Niệm, mình bỗng nhớ ra mình còn có việc nên đi trước đây..
» Di Đóa ở giữa ông chủ và Niệm Niệm không hề do dự lựa chọn đứng về phía ông chủ.
Đồng Nhất Niệm không thể không trợn mắt lườm cô, bạn bè đúng là dùng để bán đứng mà.
« Mình cũng..
»
Cô cũng đứng dậy, còn chưa nói hết thì tay đã bị người giữ lại.
« Không phải em sợ anh đấy chứ? » Anh giữ chặt tay cô không buông, độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến mu bàn tay cô.
Rất rõ ràng đó là phép kích tướng.
« Có chuyện gì sao? » Cô bình tĩnh ngẩng mặt lên nhìn anh, thể hiện cô không sợ anh.
Nhưng thực tế thì cô thật sự có chút sợ phải đối mặt với anh, chủ yếu là vì sợ anh biết chuyện đứa bé.
Thực ra cô cũng từng đoán nếu như anh biết đến sự tồn tại của đứa bé này thì sẽ có suy nghĩ gì? Anh trước nay đều không muốn có con, có thể muốn cô bỏ đứa bé đi không?
Ánh mắt anh sắc bén nhìn mặt cô: « Sắc mặt em rất kém, không khỏe sao? »
« Không cần anh lo! » Cô ném ra mấy chữ, muốn rút tay ra rồi biến mất nhưng trong lòng lại căng thẳng.
Anh đã nhìn ra cái gì rồi sao? Sắc mặt cô thật sự tệ đến vậy sao? »
Anh tạm ngừng một chút rồi nắm lấy tay cô lại nói: « Niệm Niệm, phải chăm sóc bản thân thật tốt.
»
Không biết tại sao, mỗi khi nghe thấy những lời dặn dò này của anh là mũi cô lại thấy chua xót.
Sao lại đêm qua một câu « Nhớ phải đắp chăn », đến hôm nay lại một câu « phải chăm sóc tốt bản thân », làm như là để lại di ngôn vậy, là đang muốn làm gì đây? Chuyển sang sách lược ôn nhu sao?
« Không cần anh lo! » Vẫn là những lời cứng nhắc này.
Quan tâm cô thì sao lại làm ra chuyện phản bội Đồng thị chứ, sao lại nỡ phá hủy Đồng thị đây?
« Niệm Niệm, chúng ta cứ phải nói chuyện kiểu này sao? » Anh hơi nhíu mày.
« Anh không muốn nói chuyện như vậy với tôi thì đi chỗ khác, tôi không có giữ anh! » Cô chính là muốn nói như vậy đấy! Chính là muốn chọc tức cho anh bỏ đi!
Cô nuốt nuốt nước bọt, cảm giác ói nghén lại tới rồi mà sao anh còn chưa đi nữa!
« Được rồi, em ăn cơm tử tế đi, ba nói tối nay về nhà ăn cơm, ông ấy có việc cần nói với chúng ta! » Anh cuối cùng cũng buông tay cô ra, đi ngang qua người cô.
Đồng Nhất Niệm thở phào nhẹ nhõm, cố nhịn cảm giác buồn nôn ăn miếng rau.
Dù cho ăn vào có bao nhiêu cũng nôn ra hết nhưng cô vẫn cố gắng ăn, vì đậu nhỏ trong bụng mau chóng lớn lên cô phải cố gắng ăn.
Nhưng tại sao ba cô lại muốn bọn họ về nhà ăn cơm? Còn có việc muốn nói với họ nữa? Lẽ nào ba nhanh như vậy đã điều tra ra Lục Hướng Bắc động tay chân ở công ty con sao? Nhanh như vậy đã muốn xử trí Lục Hướng Bắc sao?
Cô rất mong chờ.
Nhưng, ăn cơm, vừa nghĩ đến hai chữ này vẫn có chút cảm thấy đau đầu.
Mong là ông trời phù hộ đừng để cô ở nhà ba có bất kì phản ứng mang thai nào.
Cô xoa bụng, âm thầm nói với đậu nhỏ trong bụng.
Chiều tối, cô và Lục Hướng Bắc cùng về nhà, bởi vì mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng có mặt nên trong nhà rất náo nhiệt.
Nhất Lăng lại vừa đổi kiểu tóc mới, tóc nhuộm thành màu vàng kim, nhìn rất trẻ trung hợp thời, Đồng Nhất Niệm chỉ nghĩ được những từ này để khen cô bé.
Bầu không khí khi ăn cơm vẫn giống như trước, Nhất Lăng vẫn liên tục líu ríu, mẹ nhỏ thì ra sức lấy lòng Lục Hướng Bắc, ba cô thì tùy lúc xen vào mấy câu mắng Nhất Lăng, còn cô thì im lặng ăn uống.
Chỉ là cô lại cảm thấy không khí này bỗng tốt đẹp chưa từng có.
Ít nhất nó cũng thể hiện ổn định, yên bình.
Nếu cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy chưa chắc đã không phải là chuyện tốt đẹp.
Nghĩ mà xem, mỗi tuần cùng chồng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, cảm nhận sự nhiệt tình của mẹ kế và ba mình với con rể, dù cho sự nhiệt tình của em gái có chút quá đà nhưng vẫn hạnh phúc hơn vạn phần so với bị hủy diệt.
Thì ra vào thời điểm đặc thù thì thứ mà người ta ghét nhất cũng có thể trở nên đáng yêu hơn được.
Nhưng bây giờ cái cuộc sống làm người ta thấy chán ghét này cũng trở thành ước vọng xa vời.
Vốn không có khẩu vị lắm, sau khi ép bản thân ăn được một chút thì không ăn được nữa liền buông bát đũa xuống, từ chối uống bát canh ba cô ép bởi vì cô phát hiện chỉ cần uống canh là sẽ ói rất nhiều.
« Để lát nữa con mang về làm bữa ăn đêm đi! » Cô đưa ra một đề nghị dung hòa.
Đồng Tri Hành chỉ đành nghe cô, lại nói: « Vào thư phòng đợi đi, ba và Hướng Bắc ăn xong sẽ lên có lời muốn nói với con.
»
Cô không biết ba muốn nói gì với cô, nếu muốn xử lý Lục Hướng Bắc thì sao lại cũng gọi cô vào nhỉ?
Khi ở trong thư phòng đợi, cô lười nhác bắt đầu lục lọi mấy thứ trên bàn ba cô, một quyển album ảnh cũ đã thu hút cô.
Cầm lên lật xem, trang đầu tiên là ảnh mẹ cô, bởi vì đã có niên đại rồi nên ảnh có chút vàng ố, mẹ trong ảnh chắc