Lục Hướng Bắc ngồi xuống bên cạnh Đồng Tri Hành mỉm cười vô cùng hòa nhã khiêm tốn: « Có thấy qua rồi ạ, nhìn thấy ảnh ở trước mộ mẹ.
»
Anh gọi là mẹ..
Cách gọi này luôn làm cho lòng người có chút run rẩy.
Còn nhớ lần đầu tiên anh nói từ mẹ này cũng vô cùng tự nhiên, cùng lúc đó anh cầu hôn cô, còn cô thì ít nhiều cũng vì cái gọi này mà động lòng.
Mẹ là người yêu tư mật nhất của cô, là người yêu chỉ thuộc về cô trên thế giới này vậy mà lại có người nguyện ý có cách gọi chung này với cô, cảm giác này sao lại không kỳ diệu đây?
Cô nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của ba: « Các con từng đi thăm mẹ sao? »
Lục Hướng Bắc nhìn Đồng Nhất Niệm một cái cười nói: « Dạ vâng, con đi cùng Niệm Niệm.
»
Đồng Tri Hành rất vui: « Tốt lắm..
tốt lắm..
»
Lục Hướng Bắc liền cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong chén thủy tinh, từng nghe nói thưởng thức trà Bích Loa Xuân như thưởng thức người đẹp tuyệt sắc Giang Nam, trắng trong ẩn hiện sắc xanh, thướt tha ưu nhã, nhất định phải dùng loại cốc thủy tinh.
Vì vậy khi Lục Hướng Bắc mang Bích Loa Xuân đến Đồng gia cũng mang theo mấy bộ cốc thủy tinh tinh sảo.
Khi rảnh rỗi Đồng Tri Hành thích đánh cờ với Lục Hướng Bắc trong hương thơm ngào ngạt của trà, đúng là vô cùng hợp nhau.
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm đều không nói chuyện chỉ chờ Đồng Tri Hành mở lời.
Đồng Tri Hành uống mấy hớp trà mỉm cười than vãn: « Cuộc đời này đến tuổi của ta thì mới biết được điều gì là quan trọng nhất, chính là sức khỏe và tình thân.
Khi còn trẻ lại không hiểu được cứ ra sức bán mạng kiếm tiền mà đã gác lại tình thân sang một bên, luôn tưởng rằng cuộc đời này còn rất dài cứ đợi khi có tiền rồi muốn đối xử với người thân tốt như thế nào sẽ được như thế ấy, du sơn ngoạn thủy du lịch vòng quanh thế giới cũng được, nhưng đến cuối cùng thì sao? Tiền đúng là nhiều đến tiêu không hết nhưng người năm xưa hứa sẽ cùng bà ấy du lịch khắp thế giới lại không còn nữa, còn bản thân thì phải bỏ ra một đống tiền vào bệnh viện để sửa chữa sức khỏe đã bị hủy thời còn trẻ, cũng không biết còn mấy năm để tiêu tiền mà mình bán mạng vất vả kiếm được..
»
Đồng Nhất Niệm nghe những lời này chỉ cảm thấy xót xa, những năm gần đây đã quen với một người ba mạnh mẽ vang dội, quen với việc ông bỏ bê gia đình, càng quen với việc ông nghiêm khắc với cô.
Bỗng nhiên cuộc nói chuyện trở lên thương cảm như vậy làm cô cảm thấy hơi khó thích ứng: « Ba, đang yên đang lành lại nói những lời này làm gì? Ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! »
Đồng Tri Hành lại bất ngờ than vãn, ánh mắt có chút xa vời nhìn về phía trước: « Nếu như có thể ta nguyện có thể đánh đổi tất cả để lấy gia đình yên ấm, tình thân vững trãi..
»
Câu này làm Đồng Nhất Niệm như rơi vào màn sương, tim càng đau, lại nghe Lục Hướng Bắc nói xen vào: « Ba đừng nghĩ nhiều nữa, như Niệm Niệm vừa nói, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng con..
sẽ luôn ở bên ba.
»
Khi anh nói những lời này nhìn Đồng Nhất Niệm một cái làm Đồng Nhất Niệm lại nổi nóng lườm lại.
Anh có ý gì đây, lại muốn nuốt lời sao?
Đồng Tri Hành thu lại tầm nhìn mỉm cười: « Các con không hiểu được đâu..
Niệm Niệm, ba có lỗi với mẹ con, không thực hiện được lời hứa với bà ấy khi cầu hôn..
»
Đồng Nhất Niệm không nói gì, mẹ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô.
Dù cho bây giờ ba cô có hối hận thế nào thì sự thực là ông đã có lỗi với mẹ cô, cô không định vì vậy mà thay đổi thái độ của mình với việc này.
Đồng Tri Hành biết cô vẫn còn trách mình, hai tay cầm chén trà thủy tinh để độ nóng của trà xuyên qua thủy tinh truyền vào lòng bàn tay, trong làn hơi bốc lên lại chìm vào kí ức ngày xưa: « Niệm Niệm, mẹ con là người con gái đẹp nhất trên thế giới này, còn ta khí đó chỉ là một tiểu tử nghèo, có thể lấy được mẹ con là việc mà đến nghĩ ta cũng không dám nghĩ.
Không chỉ vì khoảng cách giữa chúng ta mà còn vì khi đó mẹ con và ba của Thẩm Khang Kỳ đang yêu nhau nữa.
Ba của Thẩm Khang Kỳ khi đó chúng ta đều gọi ông ta là Thẩm thiếu, là con trai của quan to, là một cán bộ cấp cao của quân đội với tương lại sáng lạn.
Nhà mẹ con tuy không quyền không chức nhưng lại là dòng dõi thư hương môn đệ, cha mẹ đều là giáo sư vì thế rất ra dáng thanh khiết, ưu nhã, là một đôi với Thẩm thiếu rất xứng đôi..
»
Tấm ảnh trong tay Đồng Nhất Niệm rơi xuống bàn, cô không ngờ rằng đời trước còn có vướng mắc tình yêu như thế.
Thì ra tình yêu của mỗi người đều là một cuốn tiểu thuyết không liên quan đến thời đại hay bối phận.
« Ta thích bà ấy nhưng chưa từng nghĩ sẽ có được bà ấy.
Cho đến về sau này Thẩm thiếu kết hôn rồi mà tân nương lại không phải là bà ấy mà lại là con gái một quan chức ở địa phương nào đó, cũng chính là bác gái Thẩm bây giờ của con.
Năm đó bà ấy trở về sau khi tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở Bắc Kinh đã vừa gặp đã yêu một quan chức quân đội trẻ.
Sau đó dưới nhiều áp lực từ nhiều phương diện đã kết hôn rất chóng vánh, đây chính là cái gọi là hôn nhân chính trị.
Mẹ con rất buồn nhưng từ khi nhận được thông tin này cũng không ồn ào, thậm chí cũng không dám đi tìm Thẩm thiếu đối chứng mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Vì thế bác gái Thẩm của con đến bây giờ vẫn chưa biết người con gái là mối tình đầu của Thẩm tư lệnh là mẹ con..
»
Chả trách Thẩm tư lệnh rất quý mến cô..
có lẽ là muốn bù đắp tiếc nuối thời trẻ trên người cô đây mà..
Nhưng nếu như bác gái Thẩm biết được đoạn quá khứ này thì có còn yêu quý cô nữa không đây? Chỉ sợ trong lòng sẽ có vướng mắc nhỉ.
« Thẩm thiếu phải kết hôn thì ta lại có cơ hội rồi, ta lấy hết dũng khí hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt mẹ con.
Cuối cùng vào ngày kết