Khi Hạ Tử Tường nhận điện thoại vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, Đồng Nhất Niệm có thể nghe ra anh ta còn đang ngủ.
"Ai đó.." Tức giận khi bị đánh thức rất đậm, phong thái của đại thiếu gia.
"Đồng Nhất Niệm." Cô báo tên mình.
Sự mất kiên nhẫn và lửa giận đột nhiên dừng lại, hình như người cũng lập tức tỉnh táo: "Ơ kìa, hiếm thấy nha! Em có biết là em chưa bao giờ gọi điện cho anh không, anh còn tưởng em không lưu số anh nữa đấy!"
Đồng Nhất Niệm không có sức lực tám chuyện cũ với anh ta: "Hạ Tử Tường tiên sinh, rất xin lỗi đã làm phiền anh, tôi có việc muốn hỏi anh một chút."
"Không cần phải thế chứ? Tại sao mỗi lần nói chuyện với anh đều khách khí như vậy? Có việc gì chỉ cần đại tiểu thư em dặn dò một tiếng là được rồi!"
Thật ra từ nhỏ đã quen biết với anh em nhà họ Hạ chỉ có điều bọn họ không có cùng một vòng xã giao.
Cô với Thẩm Khang Kỳ là một vòng.
Thiếu gia họ Hạ đương nhiên có người cùng vòng bạn bè của họ.
Điều này có bị ảnh hưởng bởi ba cô, ba cô không thích cô quá gần gũi với nhà họ Hạ, nhưng cô qua lại với bọn Thẩm Khang Kỳ ba lại không hề phản đối.
Khi cô học cấp hai, trong những người chặn cô lại để tỏ tình có Hạ Tử Tường.
Tất nhiên trong số những người Kiệt Tây gọi người đến dạy dỗ cũng có Hạ Tử Tường.
Trận đánh nhau đó cũng coi như là kinh thiên động địa, đều là những thiếu gia không dễ chọc trong thành phố, đánh đến hiệu trưởng của hai trường sắp khóc lóc kêu cha gọi mẹ rồi.
May mà phụ huynh hai bên đều là những người hiểu chuyện, tự mang con cái của mình về dạy dỗ, coi như là kết thúc chuyện này.
Nhưng cũng kể từ đó quan hệ của bọn họ rất ít khi qua lại với anh em nhà họ Hạ.
Trừ khi gặp nhau trong các cuộc xã giao còn gặp gỡ riêng thì gần như là không có.
Còn số điện thoại này đã lưu khi nào cô cũng không nhớ nữa.
Vì vậy nên ngữ khí của Đồng Nhất Niệm vẫn rất khách sáo: "Hạ tiên sinh, xin hỏi lệnh huynh Hạ Tử Du có nhà không? À..
tôi có chút chuyện muốn tìm anh ta nhưng lại không có số điện thoại của anh ta.."
Đầu bên kia lại lộ ra ngữ khí có chút thất vọng: "Đại tiểu thư à, anh còn tưởng em mới sáng sớm gọi điện cho anh là do hoa đào của anh nở rộ đấy, thì ra lại là tìm anh của anh! Thật là đả kích người ta mà! Còn nữa, em cứ phải gọi anh tiên sinh, tiên sinh sao?"
Đồng Nhất Niệm sốt ruột trong lòng chỉ lo cho an nguy của Lục Hướng Bắc và ba, mặc kệ ba bảy hai mốt mà nói: "Hạ Nhị, tôi có việc gấp, anh nhanh chóng nói cho tôi biết được không?"
Hạ Tử Tường cười hì hì: "Cách nói này nghe thoải mái hơn nhiều rồi.
Anh mới gặp anh ấy tối qua ở câu lạc bộ đêm, sau đó thì chịu, đến bây giờ vẫn chưa thấy làm phiền anh, hay là anh cho em số điên thoại, em tự gọi hỏi đi?"
"Vậy được.." Đồng Nhất Niệm sẽ không gọi điện cho Hạ Tử Du, gọi điện cho Hạ Tử Tường đã là mạo hiểm rồi, nhưng vẫn lấy số của Hạ Tử Du.
Trước khi cúp máy cô nghe thấy giọng nói một người con gái từ đầu bên kia truyền đến: "Hạ thiếu, sớm thế đã gọi cho ai vậy?"
Giọng nói này nghe rất quen, nhất thời cũng không nhớ ra là ai, nhưng kệ cô ta là ai, cũng không liên quan gì đến mình.
Có điều Nhị thiếu nhà họ Hạ vẫn còn tâm tình ở cùng phụ nữ xem ra tối qua không có chuyện gì đâu nhỉ?
Trong đầu cô là một mớ hỗn loạn.
Di động trong tay bỗng nhiên bị Thành Chân cướp đi, anh trầm mặt cảnh cáo: "Đủ rồi, đừng gọi điện nữa! Càng không được gọi cho Hạ Tử Du!"
Điểm này không cần anh nói cô cũng biết.
Bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa sáng, dọn đến trước mặt Đồng Nhất Niệm.
Thành Chân lặng lẽ thở dài khuyên cô: "Chị cứ rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng trước đi, không chừng ăn xong bữa sáng là anh ấy sẽ về đến nhà thôi!"
Đến lúc này, anh ta cũng không biết sự việc như thế nào rồi, nhưng dù thế nào thì cũng không phải việc với năng lực anh ta có thể giải quyết được.
Việc duy nhất có thể làm là tuân thủ lời hứa với anh Bắc, chăm sóc tốt mẹ con họ.
Lần này Đồng Nhất Niệm không bướng bỉnh nữa, con vẫn là quan trọng nhất, dù cho xảy ra chuyện gì thì cô không thể không để ý đến con, dù cho không có chút thèm ăn nào cô vẫn ép mình đánh răng rửa mặt khó khăn nuốt từng miếng từng miếng bữa sáng vào.
Nhưng ăn xong bữa sáng không bao lâu, điện thoại của Hạ Tử Tường lại đến, còn mang khẩu khí vô cùng cấp bách: "Niệm Niệm, có chuyện này vốn không muốn nói với em nhưng không cho em biết cũng không được, em trước tiên hãy chuẩn bị tốt tâm lý đi.."
Trái tim Đồng Nhất Niệm đau nhói, lắp bắp: "Là..
tin xấu sao?
" Đúng vậy..
"Hạ Tử Tường hình như không nỡ nói ra.
Cô hít sâu một hơi, hơi khép mắt:" Nói đi..
"
Hạ Tử Tường chậm rãi cẩn thận cất lời:" Anh vừa đến câu lạc bộ đêm, ở đó không có người nào cả, bên trong lại rất lộn xộn, anh nhờ người hỏi thăm mới biết thì ra câu lạc bộ đêm đêm qua xảy ra chuyện lớn, cảnh sát tự nhiên tập kích, mang đi mọi người trong cậu lạc bộ đêm, bao gồm anh anh, ba em, và..
Lục tiên sinh nhà em nữa..
"
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tin tức này tuy làm cô không ngờ tới nhưng cũng không tệ như cô tưởng tượng.
Vì truyện trước đây của Oanh Oanh nên trong tưởng tượng của cô phải có hậu quả ác liệt như mất mạng cơ.
Không chết, còn sống, quá tốt rồi..
Nước mắt lại rơi tới tấp, trái tim lại dần hổi phục như ban đầu, lau nước mắt hỏi:" Vậy bây giờ tình huống là như thế nào? "
" Anh cũng không biết, công an phong tỏa mọi tin tức với bên