Anh lặng lẽ bỏ nhẫn vào ví tiền rồi lại ấn ấn để cảm nhận được độ cứng của chiếc nhẫn có tồn tại thì trong lòng mới cảm thấy được đây là hiện thực, sau đó mới cất ví tiền đi.
Ngón cái tay trái bất giác xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, anh cũng chưa bao giờ có ý định tháo nhẫn ra.
Trong sân của đồn công an, Đồng Nhất Niệm đang bước từng bước lớn thì có một chiếc xe việt dã từ từ dừng lại bên cạnh, Tiểu Đỗ thò đầu ra khỏi xe, cũng không biết xưng hô với cô thế nào, muốn gọi là phu nhân cục trưởng nhưng cuối cùng vẫn bỏ hai chữ cục trưởng đi: "Cái đó..
phu nhân.."
Đồng Nhất Niệm mặc kệ.
Tiểu Đỗ cảm thấy có phải là mình không nên xưng hô như vậy liền đổi cách khác: "Cô này..
nên lên xe đi, cục trưởng Lục bảo tôi đến đưa cô về."
Cậu ta cảm thấy một người đàn ông, đặc biệt là người đàn ông làm quan lại bị một người phụ nữ đánh trước mặt cấp dưới, sau đó vẫn sai người đi đưa người phụ nữ này thì chắc là đã thể hiện được thành ý lớn nhất rồi.
Nếu như cậu ta là phụ nữ thì nhất định sẽ cảm động.
Thế nên cậu ta mới lấy xưng hô cục trưởng Lục ra nói, hi vọng sẽ làm người phụ nữ này cảm động, để cô ấy lên xe.
Nhưng không ngờ là tuy cô dừng chân nhưng lại ngẩng cao đầu nói: "Chẳng trách bây giờ đều đang nói, lấy xe công làm việc riêng có rất nhiều, thì ra cục trưởng Lục cũng như vậy, có tin là tôi sẽ đi ban kỉ luật tố cáo không? Tố cáo cục trưởng Lục của các người đó!"
Tiểu Đỗ nghẹn lời, thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là ác, việc tuyệt tình như vậy mà cũng làm ra được sao? Tố cáo với ban kỉ luật, muốn huỷ hoại cục trưởng Lục sao? Nhưng nghe nói lai lịch của cục trưởng Lục cũng không đơn giản đâu.
Đầu óc cậu ta vẫn khá nhanh nhạy, vội vàng tìm một lí do mới: "Cô à, đừng nói như vậy, bây giờ chẳng phải là cô không kiếm được xe sao? Đoạn này rất khó bắt xe, cô lại đang mang thai có phải không? Vậy nên càng bất tiện đó! Người ta vẫn nói, gặp khó khăn thì tìm cảnh sát, cảnh sát chúng tôi chính là vì dân phục vụ mà.
Vậy nên cô gặp khó khăn tìm chúng tôi là đúng rồi, vừa hay tạo cơ hội cho chúng tôi phục vụ nhân dân!"
Đồng Nhất Niệm nhìn cậu ta một chút, vì nhân dân phục vụ đúng không? Vậy được!
Cô mở cửa xe rồi lên xe, bảo Tiểu Đỗ đưa cô đến xưởng.
Công việc buổi chiều là giám sát công việc vệ sinh chỉnh đốn xưởng, các thiết bị mới sắp về rồi, cũng phải nhanh chóng tuyển công nhân nữ, kí túc xá của công nhân nữ cũng phải chuẩn bị, có rất nhiều chuyện cần làm, ngồi xe cảnh sát vẫn tốt hơn ngồi xe taxi chạy khắp nơi nhiều.
Thời gian này, cô, Kiệt Tây và Di Đóa phân công công việc, Kiệt Tây chuyên tâm chuẩn bị buổi họp báo, Di Đóa phụ trách những việc cần xuất đầu lộ diện, còn cô phụ trách những việc nội bộ.
Vốn hai người họ không muốn để cô phải chạy đôn chạy đáo nhưng cô vẫn kiên trì, bởi vì cô tìm được niềm vui trong công việc, cô cũng chỉ có thể tìm được niềm vui trong công việc nên cô không nỡ bỏ.
Bận việc ở xưởng cả buổi chiều xong thì cảnh sát vì nhân dân phục vụ lại đúng giờ đến đón cô về thành phố, nhưng cô đã gọi điện trước cho Kiệt Tây đến đón rồi, xe của Kiệt Tây và Tiểu Đỗ gặp nhau ở cổng xưởng.
Xung quanh khu này đều là khu công nghiệp, có rất nhiều nhà xưởng lớn nhỏ, đối diện nhà xưởng của họ vừa hay là bến xe buýt.
Lúc này là thời điểm có rất nhiều công nhân bản địa đang vội về thành phố, số xe buýt chạy tuyến này lại ít nên mỗi khi đến giờ tan làm đều chật cứng người chờ xe.
Đồng Nhất Niệm đi thẳng đến bên kia đường ra hiệu cho Tiểu Đỗ đi đến.
Tiểu Đỗ không biết cô muốn làm gì chỉ đành lái xe qua, Đồng Nhất Niệm chỉ vỗ tay, rồi nói với những công nhân đang đợi xe: "Các anh chị em, cho mọi người biết một tin tốt! Cảnh sát của thành phố chúng ta là nô bộc của nhân dân.
Nghe nói chúng ta ở đây chờ xe rất khó nên đã đặc biệt điều xe đến giúp chúng ta giải quyết vấn đề thực tế này.
Xe hôm nay là xe của cục trưởng cục cảnh sát đó! Những chị em có việc gấp có thể lên xe trước.
Người ta nói rồi, có chuyện khó khăn thì cứ tìm cảnh sát, mọi người còn có khó khăn gì thì cứ nói hết với cảnh sát đi!"
Đám đông liền bàn tán sôi động: "Chắc là làm màu thôi nhỉ? Nghe nói có một cục trưởng mới đến, không phải định lấy lòng mọi người đấy chứ?"
"Đúng thế! Nếu như thật sự muốn giải quyết khó khăn cho chúng ta thì đã không chỉ điều một chiếc xe đến!"
Đồng Nhất Niệm nghe vậy liền nói tiếp: "Không phải là làm màu đâu! Anh cảnh sát này đã nói rồi, sẽ lấy xe chuyên dụng của cục trưởng để làm phương tiện giao thông cho mọi người trong một tháng! Còn về việc điều bao nhiêu xe đến thì phải hỏi anh cảnh sát này rồi! Cục trưởng mới của chúng ta là người thấu hiểu nỗi khổ của nhân dân lao động mà!"
Ai bảo anh ta muốn đùa cô một tháng, vậy thì cô cũng trả lễ anh một tháng!
Đám đông lại tiếp tục đập nồi: "Là thật sao? Đáng tiếc là chỉ có một tháng."
"Nếu như có thể có thêm mấy chiếc xe thì tốt rồi, một xe thì có thể ngồi được mấy người chứ?"
Còn có người hỏi thẳng Tiểu Đỗ: "Đồng chí cảnh sát à, rốt cuộc là có bao nhiều chiếc xe vậy?"
Đồng Nhất Niệm âm thầm hừ một tiếng, quay người đi vào xe của Kiệt Tây, vẫy tay với Tiểu Đỗ, để lại mọi thứ cho Tiểu Đỗ giải quyết, vì nhân dân phục vụ mà! Có khó khăn thì tìm cảnh sát mà!
Xe của Kiệt Tây chạy như bay, cô mở cửa sổ xe, nhìn vào kính chiếu hậu dáng vẻ của Tiểu Đỗ bị bao vậy ở phía sau, hừ hừ, đây đã coi như là Đồng Nhất Niệm cô nhân đạo còn góp công sức tạo thành tích cho anh rồi đó!
Kiệt Tây nhìn cô, cũng đại khái đoán được có chuyện gì, lo lắng tâm trạng cô bị ảnh hưởng.
Trong thời gian này, thấy cô tuy có vẻ mệt mỏi nhưng cũng coi như là khá bình tĩnh, không biết bây giờ liệu có nổi sóng hay không? Vì thế cậu thử hỏi: "Niệm Niệm, nghe nói anh ta về làm cục trưởng rồi, chị có biết không?"
Hỏi như vậy chính là đã biết còn hỏi, cậu đương nhiên đoán được là cô đã biết.
Đồng Nhất Niệm hít thở không khí bên ngoài xe, hiểu được sự lo lắng của Kiệt Tây giành cho cô, cô cười đáp lại: "Chị biết, không có gì to tác cả, những gì