Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

215: Lục Hướng Bắc Anh Quá Vô Liêm Sỉ Rồi


trước sau


Công việc ngày hôm sau rất bận, mà phiền não nhất chính là bản thân cô không có bằng lái, xe cũng vẫn ở cục công an chưa đưa về.

Chạy đi chạy lại khắp nơi như vậy rất bất tiện nên chỉ còn cách tóm Di Đóa đến làm tài xế.

Sau khi Di Đóa trả xe Maybach lại cho Lục Hướng Bắc thì đã từ bỏ giấc mộng xe sang của mình mà mua một chiếc Huyndai nhỏ để lái, ngày thường cũng ung dung chạy đi chạy lại nhưng hôm nay chỉ đành gộp công việc của hai người làm một thôi.
Hậu quả của việc này là hai người một ngày phải làm lượng công việc gấp đôi.

Đến buổi chiều cả hai đã mệt sắp chết, Đồng Nhất Niệm nghĩ đến buổi tối còn phải tham gia cái lớp huấn luyện đáng chết kia thì lại bắt đầu đau đầu, cả đường đều than ngắn thở dài.
"Làm gì vậy? Nếu mệt như vậy thì cứ ở nhà đi, đừng ra ngoài xuất đầu lộ diện nữa!" Di Đóa không hiểu, tưởng là cô chỉ vì mệt quá thôi.
Vẻ mặt cô rất chán chường: "Mình cũng muốn ở nhà nhưng có người không cho!"
"Ai? Có chuyện gì vậy?" Di Đóa nhạy cảm như ngửi được nguồn tám chuyện.
Đồng Nhất Niệm chỉ đành kể lại hết câu chuyện một ngày đen đủi của cô cho Di Đóa nghe, cô có thể nhìn ra được là Di Đóa muốn cười nhưng lại không dám cười trước mặt cô, chỉ đành cố nhịn đến mặt mũi đỏ bừng, không chỉ thế ngũ quan của cô ấy cũng bị vặn vẹo cả đi.
Di Đóa, mình và Lục Hướng Bắc có thù nước thù nhà đó! "Cô giận dữ nhắc nhở Di Đóa, là chị em với cô thì kẻ thù của cô cũng phải là kẻ thù của Di Đóa mới đúng chứ!
Di Đóa biết mình thiếu lí nên cố nhịn cười để trừng phạt bản thân, còn vừa gắng gượng xin lỗi Đồng Nhất Niệm:" Xin lỗi, Niệm Niệm, thật sự xin lỗi cậu, mình thề là mình không hề cố ý, nhưng thật sự là buồn cười quá đi mất..

Tổng giám đốc Lục..

ha ha ha..

phúc hắc quá đi mất..


"
Cuối cùng, Di Đóa cũng không nhịn được nữa, đến cả xe cũng không lái nổi, phải dừng lại rạp người trên tay lái mà cười không ngừng.
" Kim Di Đóa! "Cô thề là cô đang rất muốn ném Di Đóa ra khỏi cửa sổ.
Di Đóa cười ra nước mắt, tạo dáng đầu hàng trước mặt Đồng Nhất Niệm:" Được rồi, được rồi, mình sẽ không cười nữa, không bao giờ cười nữa, mau đi thôi, hôm nay còn phải mời bên thuế vụ công thương ăn cơm nữa, không nên đến muộn đâu! "
Bình thường những chuyện như thế này đều là Di Đóa phụ trách, còn hôm nay nếu như đã gặp phải thì cô cũng nên đi cùng.

Đồng Nhất Niệm gọi điện cho bảo mẫu nói là không về nhà ăn cơm rồi đi cùng Di Đóa vào Thụy Cẩm Viên, một nhà hàng cao cấp mới mở.
Phòng bao đã đặt trước rồi, Di Đóa đi trước dẫn đường.

Khi mở cửa ra, Đồng Nhất Niệm đã nghe thấy tiếng nói cười liên tục bên trong thì nghĩ thầm, chủ nhà mời khách lại đến muộn thì sao được?
Cô đi cùng với Di Đóa vào bên trong phòng bao, ngay lập tức đã bị cảnh tượng sôi nổi bên trong làm cho chấn động tại chỗ.
Di Đóa đáng chết này lại dám bán đứng cả chị em, còn ai đáng để cô tin tưởng nữa đây?
Chẳng phải là mời thuế vụ công thương ăn cơm sao? Vậy thì vị cục trưởng cục cảnh sát đang ngồi ở chính giữa nói cười vui vẻ kia là chuyện gì vậy trời?
" Di Đóa, mình không nhớ là trong các công việc của chúng ta có liên qua gì đến cảnh sát đấy..

"Cô âm thầm cấu cánh tay Di Đóa, ra tay không hề nhẹ.
Di Đóa đau đến nội thương nhưng không dám kêu thành tiếng, cố cắn răng vừa cười vừa giải thích:" Sao lại không chứ? Lỡ như có côn đồ muốn đòi chúng ta phí bảo kê thì sao? Tất nhiên là phải tìm một chỗ dựa rồi.

"
" Haizzz, ngươi chủ trì đã đến rồi mà sao không nói gì vậy chứ? Hai cô gái đang thầm thì gì với nhau thế? "Một người đàn ông trung niên béo mập bỗng nhiên lên tiếng.

Những người khác đang ngồi đây, Đồng Nhất Niệm đều quen biết, trước đây ở Đồng thị có chào hỏi qua, chỉ riêng ông chú béo này là chưa từng gặp.
" Đây là phó cục trưởng mới đến của cục công thương..

"Di Đóa nói nhỏ bên tai cô, sau đó liền nhiệt tình chào hỏi:" Các vị lãnh đạo, thật ngại quá, trên đường bị tắc xe nên đã đến muộn, xin các vị lãnh đạo lượng thứ, đừng trách cứ.

"
" Đâu có, đâu có, đàn ông chờ phụ nữ là điều nên làm mà! Mau ngồi xuống đi! "Cục trưởng cục thuế vụ là người quen cũ nên nhanh chóng mời hai người ngồi vào chỗ.
" Cục trưởng Lưu nói đúng, có thể chờ được hai cô gái này là vinh hạnh của chúng tôi, nào, cô Kim ngồi đây đi! "Nơi vang lên tiếng nói này rõ ràng là từ chỗ Lục Hướng Bắc, chỉ thấy anh đứng dậy nhường chỗ.
" Vậy thì xin cám ơn cục trưởng Lục rồi! "Di Đóa vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của Lục Hướng Bắc.
Đồng Nhất Niệm nhìn cảnh tượng này chỉ có thể trợn tròn mắt.
Dáng vẻ này của Lục Hướng Bắc đúng là không còn từ ngữ nào để hình dung nữa rồi.
Anh đang định làm gì đây? Bề mặt thì là tôn trọng phụ nữ như Di Đóa, nhường chỗ của anh cho Di Đóa, nhưng thực tế thì ngồi như vậy thì cả cái bàn chỉ còn có hai vị trí gần nhau nữa thôi, vậy thì chẳng phải anh sẽ ngồi cùng cô sao?
Di Đóa đáng chết, chắc chắn là đã nhận hối lộ của Lục Hướng Bắc, cô ấy vừa ngồi xuống đã bắt đầu chào hỏi:" Nào, mau ngồi xuống đi! Sao còn chưa ngồi? Chỉ còn chờ hai người nữa thôi đấy! Niệm Niệm, mau lên, chúng ta đến muộn vốn đã không đủ thành ý rồi, giờ còn lề mề cái gì nữa thế! "
Được đó, Di Đóa, sau này sẽ tính sổ với cậu!
Đồng Nhất Niệm ôm hận ngồi xuống, Lục Hướng Bắc cũng không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh cô, cô thật sự không biết là anh đang nghĩ gì nữa.

Đường đường một cục trưởng cảnh sát vậy mà còn có thể không biết xấu hổ như này sao? Cô đã nói đến mức đó rồi mà vẫn không biết tiến lùi sao?
Cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên trước mặt có thêm ba chén rượu, bốp bốp bốp, ba tiếng vỗ xuống bàn.
" Nếu đã đến muộn thì nên tự giác một chút mới phải! Nào, uống trước ba chén này đã rồi nói tiếp! "Ông chú béo phó cục trưởng kia liền đặt ba chén rượu xuống trước mặt cô và Di Đóa, chén nào cũng đầy ắp.

Cô không sợ uống rượu nhưng trước giờ cô đều không thích uống rượu trước mặt người ngoài.

Hơn nữa bây giờ

lại đang có thai nên dù thế nào cũng không thể uống được.
Di Đóa mấy năm nay đã được rèn luyện đến rất hào sảng, tửu lượng cũng tốt nên không ngần ngại mà đổ luôn ba chén vào bụng.

Ông chú béo liền dựng ngón cái khen ngợi cô ấy không hề thua kém đàn ông.

Sau đó ông ta chỉ ngón tay về phía Đồng Nhất Niệm:" Vị tiểu thư này có họ gì vậy? "
" Tôi họ Đồng.

"Đều là những người có thể thắt họng Y Niệm nên Đồng Nhất Niệm không muốn đắc tội, bản thân cô cũng đã ở trên thương trường mấy năm nên biết được trường hợp như hế này rất khó ứng phó.

Trước đây luôn có Lục Hướng Bắc đỡ giúp cô, ở Đồng thị lại là đại ca nên không có ai dám làm gì cô, nhưng hôm nay đã khác lúc trước, có thể nhìn ra được là Di Đóa gần đây cũng rất vất vả.
" Cô Đồng, hân hạnh, hân hạnh! Cô thấy đấy cô Kim đã cạn hết rồi, cô Đồng chắc sẽ không hàm hồ cho qua đâu nhỉ! "Ông chú béo trên mặt cười tươi như một bông cúc tàn.
Đồng Nhất Niệm gượng cười giao thiệp:" Rất xin lỗi, tôi thật sự không thể uống được rượu.

"
" Haizzz, những cô gái xinh đẹp luôn nói là mình không uống được rượu nhưng người càng nói như vậy thì mới lại càng là người thâm sâu khó dò đấy.

Không uống thì thôi chứ một khi uống là uống thắng cả đàn ông luôn ấy chứ! Mọi người thấy có đúng không? "Ông chú béo vừa nói vừa cổ vũ người xung quanh phụ họa theo mà không biết rằng ánh mắt của những người còn lại đều đang nhìn về Lục Hướng Bắc, không dám nói gì.
Ông chú béo đã có vài li vào bụng nên đã không còn minh mẫn, không nhận ra được sự hơi thay đổi trên bàn rượu, một mình diễn kịch, muốn bắt bằng được Đồng Nhất Niệm uống ba chén rượu kia.
Di Đóa âm thầm đánh giá sắc mặt của Lục Hướng Bắc, chỉ thấy anh tuy im lặng không nói gì nhưng sắc mặt đen kịt kia làm người ta nhìn thấy mà toát mồ hôi lạnh.
Lúc này cô không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?
Di Đóa đứng dậy, tay vươn về phía chén rượu, cười nói:" Cục trưởng Trần, cô ấy thật sự không thể uống được rượu, hay là thế này đi, tôi uống thay cô ấy ba chén này, có được không? "

Tay ông chú béo lại chặn tay cô ấy lại giữa không trung:" Vậy sao được chứ? Cô muốn uống thay vậy thì uống thay cả của tôi đi! "
Đây rõ ràng là đã muốn ăn đậu phụ mà! Di Đóa bị dọa đến vội vàng thu tay về, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Hướng Bắc, nhưng Lục Hướng Bắc vẫn trầm mặt không nói gì.
Đồng Nhất Niệm ghét nhất chính là loại người như ông chú béo này.

Nếu như là trước đây thì cô đã hắt cả chén rượu vào mặt ông ta rồi bỏ đi ngay nhưng hiện tại, tình hình đang rất khó khăn, Y Niệm, Y Niệm.
Nghĩ đến cái tên này, cô định dằn lòng quyết định uống, không nuốt xuống chỉ cần nghĩ cách nhổ ra khăn giấy là được.
" Được rồi, tôi uống! "Cô cầm chén rượu lên.
Cô vừa chạm vào chén sứ lành lạnh thì tay cô đã bị một bàn tay ấm áp phủ lên, chén rượu cũng rơi vào tay người khác, chỉ thấy anh cầm chén rượu lên, nói với cục trưởng béo hèn hạ:" Cục trưởng Trần, rượu này để tôi uống thay đi! "
Cục trưởng béo nhất thời không phản ứng lại kịp, đang nghĩ chén rượu này có quan hệ gì với cục trưởng Lục chứ thì liền nghe thấy cục trưởng Lục dùng giọng nói cưng chiều nói với Đồng Nhất Niệm:" Đã nói là em không cần đến rồi mà, bây giờ sao em có thể tùy tiện uống rượu này được? Lỡ như con ở trong bụng bị làm sao thì biết làm thế nào? Anh không muốn con trai mình bị dị dạng đâu! "
Cục trưởng béo lập tức hóa đá.
Đồng Nhất Niệm cũng hóa đá.
Cục trưởng Lưu của cục thuế phản ứng nhanh nhất, lập tức nâng chén nói với Lục Hướng Bắc:" Chú em Lục, chúc mừng, chúc mừng nhé, cuối cùng cũng tạo người thành công rồi! "
Sau đó những người khác trên bàn cũng phản ứng lại, vội vàng chúc mừng Lục Hướng Bắc, đến cả ông chú béo hèn hạ cũng không ngoại lệ, liên tục trách Lục Hướng Bắc sao lại không giới thiệu trước vị Lục phu nhân này hại ông ta trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lục Hướng Bắc vẫn bình tĩnh ung dung cười, tiếp nhận sự chúc mừng của lãnh đạo các cục.

Trên bàn là không khí vui vẻ, hài hòa thân thiết, chỉ riêng Đồng Nhất Niệm là bị bỏ quên, ngồi một mình ở chỗ của mình, mọi người đều say, chỉ riêng cô tỉnh táo lạnh lùng nhìn cái thế giới này.
Đây đã không còn là bữa cơm Y Niệm mời khách nữa mà đã trở thành tiệc chúc mừng cục trưởng Lục có chuyện vui rồi.
Cô chọc chọc đũa, không có hơi sức để tức giận.
Lục Hướng Bắc, anh còn có thể vô sỉ hơn nữa được không hả?
Cô không hiểu, những vị lãnh đạo các cục này trước đây là ăn cơm với phó tổng Đồng thị, bây giờ đổi thành ăn cơm với cục trưởng Lục của cục cảnh sát, vậy mà lại có thể thích ứng nhanh như vậy được sao? Hình như chỉ có bản thân cô là không thể thích ứng nổi thôi.
Cô càng không hiểu, là cục trưởng Lục thần thông quảng đại đã giải thích thế nào về sự thay đổi vai trò này, lại làm sao giải thích được tác dụng của anh trong biến cố xảy ra với Đồng thị đây? Sau khi xảy ra một sự việc lớn như vậy mà các vị ngồi đây vẫn vui vẻ xưng hô anh em sao?
Cô nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một câu có thể hình dung:" Con người đã đê tiện đến cùng cực rồi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện