Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

228: Người Mua Thần Bí


trước sau


Cảm xúc của anh dần dần tan đi, có lẽ nên may một tấm lưới, một tấm lưới bảo hộ rồi.
Anh có quy tắc của riêng anh, anh sẽ không làm việc phá hoại quy tắc, thế nên muốn có được sự tha thứ của cô anh cũng đã sớm có tâm lí chuẩn bị rồi, sẽ là một trận chiến lâu dài gian khổ.

Khi trận chiến này vừa mới bắt đầu đã nhảy ra một Trình Giảo Kim rồi, còn anh lại bị tình thế bây giờ ép buộc có rất nhiều chuyện không thể vi phạm.

Xem ra chỉ có thể nghĩ xem làm thế nào để dùng nông thôn bao vây lấy thành thị thôi.
Đang nghĩ thì di động của anh có cuộc gọi đến, nhìn một cái thì ra là Thành Chân, không biết cậu ta và Di Đóa tối nay thế nào rồi.
"Đại ca, anh có chuyện gì vậy? Không phải nói là mời em đi uống rượu sao? Sao còn chưa đến, thư kí nhỏ của Đồng thị đã đến rồi nè!" Thành Chân ở đầu bên kia trách cứ.
Anh lấp liếm: "À..

anh đột nhiên có việc gấp quên không nói với cậu, thư kí Đồng thị nào thế? Anh không biết, gặp rồi à, vậy thì có duyên với cậu lắm đấy!"
"Cái gì mà có duyên hay không chứ, cả ngày cứ líu ríu suốt, có phiền không chứ? Ở công ty đã đù phiền lắm rồi, bây giờ lại phải tiếp tục sao, đến cả rượu cũng không được uống tử tế nữa! Này, này, này, cô uống đủ chưa vậy? Còn uống nữa à? Uống say thì tôi sẽ mặc kệ cô đấy!"
Lục Hướng Bắc nghe thấy vậy thì biết là câu cuối cùng không phải nói với anh rồi.
Anh mỉm cười, ngắt điện thoại.
Không sai, chính anh là người sắp xếp việc này, là anh hẹn Thành Chân rồi lại cố ý không đến, sau đó lại đưa cơ hội cho Di Đóa.
Cũng không có gì là không tốt, có người yêu rồi cuối cùng trở thành người nhà là một chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Nghĩ đến câu này trong lòng anh lại có chút tiu ngiủ, còn bản thân anh thì sao? Tình yêu của anh đâu?

Anh lái xe lướt đi trong đèn đêm lấp lánh, bên đường có một đứa bé gái khoảng năm sáu tuổi đang không biết vì sao mà khóc, anh hơi động lòng liền xuống xe ôm gấu bông chạy đến bên cạnh đứa bé gái.
"Cháu gái nhỏ, đừng khóc nữa? Chú tặng cháu một món quà nhé!"
Trên mặt đứa bé gái đầy nước mắt, chớp chớp mắt nhìn anh, môi hơi trù ra, bỗng nhiên lại nhìn về phía mẹ ở bên cạnh, không biết làm thế nào.
Anh bị dáng vẻ này của đứa bé gái làm cho bất ngờ, thời gian như quay về nhiều năm về trước, cô gái nhỏ trên mặt đầy nước mắt khóc hu hu: "Anh đền đi, anh đền đi."
Giọng nói của mẹ đứa bé cắt đứt suy nghĩ của anh: "Anh à, cám ơn anh, như vậy không được hay lắm."
Anh bừng tỉnh rồi cười: "Không sao, tôi rút thăm trúng thưởng được ấy mà, một người đàn ông cầm thì không được hay lắm! Dọc đường đang không biết làm sao với nó đây!"
Mẹ đứa bé gái có khí chất dịu dàng nhã nhặn, nghe thấy anh nói vậy liền cười: "Vậy thì xin cám ơn anh.

Đan Đan, còn không cám ơn chú đi!"
"Cháu cám ơn chú ạ!" Cô bé gái kiễng chân ôm lấy gấu bông, nhưng con gấu còn lớn hơn cả người cô bé nên hai cánh tay nhỏ của cô bé không ôm hết được.
Mẹ của đứa bé liền nhận lấy, cám ơn lần nữa với Lục Hướng Bắc.
Trên mặt cô bé gái vẫn còn nước mắt nhưng lại mỉm cười với anh, vui vẻ rời đi cùng mẹ.
Anh thở dài, nhếch mày, cuối cùng cũng xử lí được con gấu bông rồi!
Nghe nói rất nhiều con gái thích ôm thú bông đi ngủ, trong trí nhớ của anh thì vợ của anh luôn là ôm anh ngủ nên sao có thể để cho Hạ Tử Tường nhét con gấu này vào giường của cô, chiếm vị trí của anh được chứ!
Đến nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bỗng nhiên, di động của anh lại vang lên tiếng báo có tin nhắn, anh mở ra thấy đó là một tin nhắn mờ ám: "Thầy Lục, còn nhớ lần đầu gặp mặt anh đã quay lại cười như hoa quỳnh không, thật là kinh diễm cả thế gian.

Còn nhớ những chữ viết đầy khích lệ của anh không, vừa cứng cáp sáng sủa, vương vấn không thôi..


thầy Lục, tha lỗi cho sự mạo muội của em, chỉ có thể trách buổi tối như hôm nay, cả đêm không thể ngủ vì anh."
Ai vậy? Đồ thần kinh! Anh cau mày, gọi anh là thầy Lục chắc chỉ có thể là những học viên vi phạm ở lớp đào tạo ở đội cảnh sát giao thông nhỉ?
Anh không thèm để ý, đang định tắt máy thì lại có tin nhắn nữa đến: Thầy Lục, thầy còn nhớ em không, em là Đoàn Lâm Lâm.
Đoàn Lâm Lâm sao? Anh không nhớ là mình có quen biết người này.
Nhưng những học sinh kia sao lại biết số điện thoại của anh chứ?
Trong đầu anh bỗng lóe lên một suy nghĩ, chỉ có thể là vậy! Đồng Nhất Niệm!
Anh nhớ lại cô gái cứ lảm nhảm suốt với Đồng Nhất Niệm suốt thời gian học, một ngọn lửa trong lòng anh được nhóm lên, cô gái heo này lại dám nói cho người khác số điện thoại của anh à? Lại dám đẩy anh cho người khác à!
Đồng Nhất Niệm trừng mắt với chính mình trong gương, hai mắt thâm quầng không có sức sống, lẽ nào đây là biểu hiện của ham muốn không được thỏa mãn sao?
Nhớ lại giấc mơ hoang đường đêm qua cô lại căm ghét Lục Hướng Bắc vì đã phá hủy giấc ngủ của cô.
Trong lúc đang ngơ ngẩn thì vang lên tiếng bước chân từ hành lang, tiếng nói lớn của Di Đóa cũng vào theo: "Niệm Niệm, cậu đang bận rộn linh tinh gì vậy? Hôm nay có rất nhiều việc lớn phải làm đấy!"
Đúng thế, cô cũng biết có rất nhiều việc lớn phải làm, chẳng phải cô đang chuẩn bị đây sao? Sao Di Đóa lại đến sớm thế làm gì chứ? Kì lạ thật!
Di Đóa xông cửa đi vào vừa nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của cô liền lo lắng: "Mau lên đi, cậu còn chưa đánh răng chải đầu sao? Này này, cậu mau vào trong đi, mình tìm quần áo cho cậu!"
Cô ấy đẩy Đồng Nhất Niệm vào nhà tắm, tự mình đi về phía phòng ngủ của Đồng Nhất Niệm tìm quần áo, Đồng Nhất Niệm đang muốn thẩm vấn cô ấy mấy chuyện nhưng vẫn chưa kịp

mở lời.
Cuối cùng trong thời gian ngắn nhất đã sửa soạn thỏa đáng cho Đồng Nhất Niệm xong thì Di Đóa liền kéo cô ra ngoài, đến cả bữa sáng cũng là để bảo mẫu gói mang đi để cô ăn trên xe.
"Nhưng mình vẫn còn.." Đồng Nhất Niệm nhớ lại tối qua Hạ Tử Tường đã nói là sáng nay sẽ đến đón cô, cứ đi như vậy có sao không?
"Thôi nào, còn làm gì nữa! Mau đi thôi! Lúc này chính là giờ cao điểm, cả đường toàn đèn đỏ thôi, mau xuất phát sớm mới tốt!" Di Đóa vốn không hề cho cô cơ hội nói hết đã nhét cô vào xe.

Đồng Nhất Niệm không biết Di Đóa vội vàng như vậy là vì sao, hôm nay phải gặp Kiệt Tây bàn chuyện cuối cùng của buổi họp báo, nhưng cũng đâu cần phải vội vã như vậy?
Chỉ có Di Đóa là âm thầm vuốt ngực mình thấy may mà đã không làm nhục sứ mệnh, lấp liếm được Đồng Nhất Niệm đến trước Hạ Tử Tường đón cô đi.
"Mình bảo này không phải chúng ta đã nói với Kiệt Tây là gặp vào buổi trưa sao?" Đồng Nhất Niệm uống sữa thầm bực bội.
"Đúng thế, nhưng chúng ta phải đi gặp một người khác trước đã? Di Đóa vừa lái xe vừa trả lời.
" Ai vậy? "Cô không nhớ là mình còn có hẹn với ai khác, hơi có một dự cảm không lành, đừng có lại là Lục Hướng Bắc đấy nhé, càng ngày càng cảm thấy dáng vẻ của Di Đóa như đang định bán đứng cô.
" Người mua của cậu! Phải nói căn nhà kia của cậu dễ bán thật đấy! Hôm qua mình mới đưa tài liệu cho bên môi giới vậy mà buổi chiều tối đã gọi điện đến nói là muốn, vậy nên hôm nay chúng ta phải đi gặp người mua, sau đó lại đi xem căn nhà của cậu! "
" Nhanh vậy sao? "Đồng Nhất Niệm cảm thấy khó tin:" Là người nào đấy? "
Di Đóa lắc đầu:" Mình cũng không biết! "
" Chẳng phải mình ủy thác toàn quyền cho cậu xử lí rồi sao? Còn cần mình đi gặp làm gì? Hơn nữa có môi giới là được rồi mà! "Đối với việc bán nhà, cô không hề quan tâm, thực tế là không muốn vào xem nó lần nào nữa, nhìn thêm một lần là lại tổn hại tinh thần thêm một lần.

Hơn nữa chẳng lẽ mỗi người muốn xem nhà thì đều cần cô đi cùng sao, vậy thì cô sẽ bị dày vò chết mệt mất.
" Nhưng còn rất nhiều việc chi tiết cần đích thân cậu xử lí! Đừng nói nhiều nữa, nói không chừng người mua nhà lại là một anh đẹp trai thì sao? Sẽ cho cậu thêm một cơ hội để có mùa xuân thứ hai nữa! "
Đồng Nhất Niệm bĩu môi, trai đẹp sao? Cô miễn dịch với trai đẹp rồi, trên thế giới còn có người đẹp trai hơn Lục Hướng Bắc sao? Vốn trai đẹp trên thế giới này đã ít, đàn ông vừa đẹp vừa tốt lại càng hiếm, vừa đẹp trai vừa tốt bụng lại vừa độc thân thì còn hiếm hơn nữa.
Di Đóa lái xe đến chỗ môi giới nhà, Đồng Nhất Niệm không còn cách nào chỉ có thể xuống xe cùng với cô ấy.

Vừa vào trong thì nhìn thấy một bóng người đàn ông có mấy phần quen mắt.
Người đó đứng đối mặt với tường, mặc vest đen, hai tay tùy ý đút trong túi quần, cổ tay còn lộ ra viền cổ tay áo sơ mi màu trắng.
Cô vẫn đang tìm kiếm trong trí nhớ xem có ai ăn mặc như thế này?
Di Đóa nóng lòng hơn cô nhiều, vừa bước vào đã hỏi nhân viên môi giới:" Xin hỏi, là ai hẹn xem nhà vậy? "
" Là tôi.


"
Nhân viên còn chưa trả lời thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên, giọng nói này rất trầm mang theo sự ổn trọng lại dứt khoát quả quyết, không hề có chút do dự nào.
Trong ấn tượng của cô cũng có một giọng nói như vậy.
Cô vừa nhớ lại, đồng thời khi người đàn ông quay người lại hiện diện trước mắt cô thì cô nhận ra là trên thế giới này thì ra vẫn có người đàn ông đẹp trai như Lục Hướng Bắc!
Người đàn ông này lại chính là Trác Thần Viễn, người đã mua lại Đồng thị.
Chẳng trách bóng lưng lại quen như vậy, ngày bán đấu giá, anh ta cũng ăn mặc như vậy, vest đen, áo sơ mi trắng.

Trang phục đơn giản mặc trên người anh ta lại có một sự nho nhã khác thường, một sự cao quý trời sinh, không phải là rèn luyện mà có được.

Cô thầm đánh giá người đàn ông này không đơn giản.
Lần trước gặp anh ta, khoảng cách quá xa, cô nhìn không rõ, lần này anh ta lại ở rất gần cô như vậy nên có thể nhìn rõ được từng sợi lông mày của anh ta.

Giống như lời tiên đoán của Di Đóa, đúng là một người đàn ông đẹp trai không có chỗ nào để chê! So với Lục Hướng Bắc thì chỉ là tuổi tác lớn hơn một chút mà thôi nhưng lại càng có vẻ chín chắn hơn Lục Hướng Bắc.

Với năng lực nuốt một phát hết Đồng thị thì chắc đã rèn luyện rất nhiều năm trong giới kinh doanh rồi.
Trác Thần Viễn cũng đánh giá cô, mang theo ánh mắt nghiên cứu kĩ, làm cô có chút không được tự nhiên, cười nhẹ rồi đưa tay phải ra:" Chào ngài Trác! "
Đối với sự thẳng thắn của cô, anh ta lại không hề tỏ ra bất ngờ, miệng cười, tay phải cũng lịch sự nắm lấy tay cô, cũng rất thẳng thắn:" Chào cô Đồng."
Giọng Bắc Kinh chuẩn rất dễ nghe, bắt tay rất có gia giáo, thoải mái..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện