"Sao mày lại phải trộm? Dù cho muốn cầm đi thì sao lại không nói thẳng với Kiệt Tây?" Cô hoàn toàn không thể nói nổi rồi, nếu như Nhất Lăng thương lượng trước với Kiệt Tây thì Kiệt Tây nhất định sẽ nhìn ra được gian kế của Ngũ Nhược Thuỷ rồi, vậy thì tất cả những chuyện sau này đã không xảy ra.
"Là cô ta bảo em không nói với hai người.. Cô ta nói.. Kiệt Tây thích chị, nhất định sẽ không đồng ý bay một mình.. Nếu như để chị và Kiệt Tây biết thì chuyện sẽ không thành.. Em cảm thấy có lí.. Hơn nữa em thấy tình hình bây giờ thì chị rất ích kỉ.. rõ ràng chị không thích Kiệt Tây nhưng vẫn muốn Kiệt Tây hi sinh tiền đồ vì chị, em cảm thấy không đáng cho Kiệt Tây.. Anh ấy hoàn toàn có thể đi thẳng đến nhãn hiệu đẳng cấp thế giới.. Hơn nữa.. Cô ta nói chỉ xem một chút bản thảo thiết kế chứ không cần mất gì.. Em cảm thấy cũng không thiệt.. Dù cho không được chọn thì cũng không thiệt gì.. Em cũng không ngờ sẽ lại như thế này.." Nhất Lăng cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
Đồng Nhất Niệm còn có thể nói gì được đây? Có một em gái ăn cây táo rào cây sung như vậy thì cô còn có thể nói được gì đây?
"Vậy bây giờ mày biết rồi thì còn chạy đến đây để làm gì? Mày có biết hành vi của mày là phạm pháp rồi không? Mày trực tiếp đi tìm Lục Hướng Bắc đi! Đi đầu thú xem có thể được xử lí khoan hồng không?"
Nhất Lăng lập tức bị dọa sợ, bò lên giường Đồng Nhất Niệm khóc lớn: "Chị, đừng mà, em không muốn ngồi tù, em cũng không biết làm vậy sẽ phạm tội, em chỉ là muốn tốt cho Kiệt Tây thôi mà! Chị, hay là chị nói chuyện với anh rể đi, anh ấy nhất định sẽ nghe lời chị mà!"
"Mày rốt cuộc có trong sạch không hả?" Cô coi thường đẩy Nhất Lăng ra: "Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, mày không có chút khái niệm nào cả! Hiểu biết về pháp luật cũng không có! Ngày nào đó mày giết người rồi có phải cũng bảo tao đi cầu xin giúp không? Đến lúc đó thì còn có ích gì đây?"
"Nhưng.. Em biết giết người là phạm pháp.." Nhất Lăng mặt đầy nước mắt ngây ngơ nói, trong mắt vẫn còn có kinh hãi.
"Mày.." Đồng Nhất Niệm cảm thấy một luồng khí đang trương phồng trong tim, phổi cũng sắp phát nổ rồi: "Mày mau cút đi cho tao, tao thật muốn giết mày đi cho rồi!" Nếu như Nhất Lăng còn ở lại thì cô không dám đảm bảo bản thân không nổi ý muốn giết người.
Nhất Lăng vẫn không biết sống chết, vẫn quỳ hai đầu gối trên đất, vừa khóc vừa nói: "Nhưng chị.. Em không muốn ngồi tù.. Em thật sự là không biết gì cả.. Em chỉ muốn giúp Kiệt Tây.. Điểm xuất phát của em là tốt.. Em.. Thích anh ấy.. Em muốn âm thầm làm chút gì đó cho anh ấy.."
"Mày còn dám nói nữa à?" Đồng Nhất Niệm tức giận, tay vớ tạm một quyển sách muốn đánh con bé.
Lúc đầu Nhất Lăng bị ăn một cái tát rồi, thấy Đồng Nhất Niệm vẫn còn muốn đánh nữa thì khi sách còn chưa rơi xuống thì đã vội vươn tay ra đỡ nhưng lại không ngờ dùng sức hơi mạnh nên không chỉ làm sách trong tay Đồng Nhất Niệm bay đi mà còn kinh động làm Đồng Nhất Niệm ngã về phía sau, may mà mẹ Lương vẫn luôn ở cạnh bảo vệ Đồng Nhất Niệm nên kịp thời đỡ lấy nên Đồng Nhất Niệm mới không đến nỗi bị ngã nằm ra.
Bỗng nhiên một bóng người vụt vào từ cửa, kéo Nhất Lăng dậy tát con bé một cái.
Cái tát này rất mạnh làm cho Nhất Lăng hoa cả mắt, khó lắm mới đứng vững lại, nhìn kĩ lại thì thấy người đánh mình lại là Kiệt Tây.
Con bé che mặt, nhìn Kiệt Tây với vẻ không tin nổi.
Kiệt Tây tuy là vẫn không hề đáp lại tình yêu của con bé nhưng con bé chưa từng thấy Kiệt Tây nổi giận bao giờ, trong ấn tượng của con bé thì Kiệt Tây luôn là dáng vẻ sáng sủa như ánh mặt trời, ít nhất thì trước mặt con bé là như vậy. Một người sáng sủa như vậy lại đánh người sao? Lại có thể dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy để nhìn người khác sao?
Xem ra lần này con bé thật sự đã mắc lỗi lớn rồi, con bé đã hại Kiệt Tây rồi, Kiệt Tây nhất định sẽ không tha lỗi cho con bé nữa.
Con bé tưởng là Kiệt Tây giận nó ăn trộm thiết kế của cậu, vì thế nên chỉ ôm mặt khóc, không dám làm gì, nào ngờ Kiệt Tây lại chỉ thẳng nó nói: "Cô thử động vào Niệm Niệm lần nữa thử xem!"
Con bé kinh ngạc ngẩng đầu, thì ra nguyên nhân Kiệt Tây đánh nó là vì vừa rồi nó không cẩn thận va vào Đồng Nhất Niệm.
Bỗng nhiên trong lòng thấy tủi thân vô cùng, sự ghen tức phát ra. Vừa khóc vừa hét lên với Kiệt Tây: "Sầm Kiệt Tây anh giỏi lắm, thì ra là anh vì thế mới đánh tôi, đúng vậy, tôi sai rồi được chưa hả? Bây giờ tôi sẽ đi tự thú, tôi đi ngồi tù, các người vừa ý chưa? Dù sao tôi cũng là đồ phế vật vô dụng không có cha thương mẹ yêu, các người đều xem thường tôi, bây giờ tôi sẽ biến mất khỏi mắt các người, được chưa hả?"
Nói xong liền vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Kiệt Tây lạnh lùng nhìn bóng dáng con bé chạy đi một cái liền vội quan tâm tình hình của Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, chị không sao chứ?"
Đồng Nhất Niệm bị kinh hãi, vốn cũng sợ Nhất Lăng làm mình bị thương, may là không gây ra hậu quả gì, nếu không Lục Hướng Bắc quay về sẽ không biết giận đến thế nào nữa.
Cô lại bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, tại sao lại nghĩ đến sợ anh tức giận chứ?
Cô cười khổ lắc đầu: "Chị không sao, rất ổn, con bé Nhất Lăng.." Bản thân có một em gái như vậy làm cô thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Kiệt Tây.
Kiệt Tây lại nói: "Chị không trách em đánh Nhất Lăng chứ? Em vừa nhìn thấy con bé đẩy chị liền