Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 278


trước sau

"Hả? Sai rồi sao? Sai chỗ nào?" Lục Hướng Bắc cố tình ngồi xuống ghế dài bên đường.

Đồng Nhất Lăng cắn môi, nước mắt nghe chừng lại muốn rơi: "Anh rể.. Anh đến bắt em vào tù sao? Chị nói em phạm tội rồi."

Lục Hướng Bắc nhìn con bé gật đầu: "Đúng vậy, đó là phạm pháp rồi, phải ngồi tù, thế nào?"

Có thể nhìn ra được Nhất Lăng rất sợ hãi, trong mắt có vẻ tuyệt vọng như của thỏ con sau khi bị thợ săn bắt được, nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh, hai tay nắm thành quyền rất chặt hình như đã đưa ra một quyết định lớn: "Nếu như thật sự phải ngồi tù thì em đành chịu, ai bảo em ngốc nên hại Kiệt Tây thành như vậy! Em nên bị trừng phạt, nếu không thì trong lòng em cũng không dễ chịu được! Bởi vì.. Bởi vì.. Em rất thích Kiệt Tây.." Nói đến đây mắt con bé lại đỏ lên, nước mắt không kìm được lại chảy ra: "Tuy là em muốn giúp anh ấy nhưng.. Nhưng.. Dù sao thì.. Lần này em không thể để chị và Kiệt Tây coi thường em được, người nào làm thì người đấy chịu! Em không phải là đồ vô dụng không chịu trách nhiệm chỉ biết ăn không ngồi rồi!"

Tiếng "Đồ vô dụng" nói xong thì con bé cũng khóc lớn.

Lục Hướng Bắc không khuyên nó cũng không ngăn nó chỉ để nó khóc, xem con bé khóc được bao lâu.

Đợi khi con bé khóc mệt rồi sụt sịt bắt đầu dốc bầu nói hết với Lục Hướng Bắc: "Anh rể.. Thật ra em biết là mình rất vô dụng.. Cũng biết mình không xứng với Kiệt Tây.. Em muốn cố gắng.. Nhưng không biết nên làm thế nào.. Có những lúc em nghĩ nếu như nhà chúng ta còn như trước, em vẫn còn là con gái nhà họ Đồng thì có phải là sẽ xứng với Kiệt Tây không? Nhưng rõ ràng chị cũng xuống dốc rồi nhưng Kiệt Tây vẫn thích chị ấy.. Em liền học dáng vẻ của chị, em nhuộm tóc về màu đen, cũng không mặc những quần áo trước đây nữa nhưng Kiệt Tây vốn không hề để ý đến sự thay đổi của em.. Em cũng không muốn làm đồ vô dụng nữa.. Em đã từng nói với chị và Kiệt Tây, muốn giúp họ làm việc ở Y Niệm, nhưng hai người họ đều chê em, không muốn em làm.. Em không biết bản thân có thể làm được gì nữa.. Nên chỉ đành tiếp tục ăn không ngồi rồi, tiếp tục chạy theo hàng hiệu.. Em cũng không muốn kiểu sống như vậy đâu.. Anh rể, anh nói xem.. Em sẽ phải ngồi tù mấy năm? Chờ em ngồi tù ra rồi có phải là sẽ già rồi không? Có phải sẽ không làm được gì nữa không?"

Lục Hướng Bắc yên lặng nghe con bé nói hết mới nói: "Vậy thì em muốn làm gì? Bây giờ đã nghĩ cẩn thận chưa?"

Nhất Lăng lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

"Hả, nói rõ ràng xem nào!" Lục Hướng Bắc không biết con bé gật đầu rồi lắc đầu có nghĩa là gì.

Nhất Lăng nhịn một lúc lâu mới ngắc ngứ nói: "Em cũng biết bản thân ngốc nghếch.. Cái gì em cũng không thể so được với chị, không xinh đẹp, không thông minh được như chị ấy, khi đi học thành tích cũng không tốt như chị ấy, đến cả chiều cao cũng không bằng chị ấy.. Từ nhỏ em đã ngưỡng mộ chị ấy, tại sao chị ấy mặc quần áo cũ mà cũng xinh đẹp hơn em mặc quần áo mới.. Tại sao chị ấy ngày ngày đọc tiểu thuyết mà cũng có thể thi được điểm cao, tuy.. em học cũng không chăm chỉ nhưng mẹ cũng nói là con gái học nhiều cũng không có ích gì, nhưng khi học cùng một trường, chị ấy thường xuyên nhận giải thưởng còn em chưa một lần nào nên trong lòng cũng không thoải mái.. Còn nữa tại sao ba lại cho chị quản lí công ty nhưng lại cho rằng em không thích hợp quản lí công ty.. thậm chí sao ba lại gả chị cho một người ưu tú như anh mà không phải là em.. Em đối xử không tốt với chị phần lớn là vì ghen tị với chị ấy.. Tuy em có ghen tị nhưng cũng không để trong lòng, bởi vì em cũng có cả đống bạn bè, họ sẽ dỗ dành em như công chúa, em còn có rất nhiều đồ xa xỉ mà chị không có.. Cho đến khi gia đình sa sút, cho đến khi em thích Kiệt Tây.."

Con bé nhìn Lục Hướng Bắc, nhìn anh không có vẻ coi thường mình mới tiếp tục nói tiếp: "Sau khi thích Kiệt Tây thì em muốn trở thành dáng vẻ mà anh ấy thích, giống như chị thì có thể ở bên anh ấy, em thậm chí.. còn nghĩ đến đi học lại.. cũng đi học thiết kế.. như vậy thì có thể có cùng ngôn ngữ nói chuyện với Kiệt Tây.. Nhưng mẹ em lại không đồng ý.. mẹ nói nếu đi học thêm mấy năm nữa thì sẽ không còn đàn ông nào thích em nữa mất.. còn nói đàn ông thích diện mạo và thân hình của con gái.. thế nên.. em không biết nữa.. Dù sao Kiệt Tây cũng không thích em.. em chỉ đành hàng ngày tiếp tục những ngày tháng như trước đây thôi.. nhưng em lại không hề vui vẻ.. em cũng tự biết, em không vui.. có những lúc còn hâm mộ chị ngày nào cũng mệt mỏi như vậy, tuy là mệt nhưng lại không buồn phiền vì ngày mai, còn có thể lúc nào cũng ở bên cạnh Kiệt Tây.. Không như em, qua hôm nay rồi không biết ngày mai sẽ sống như thế nào, nên làm gì thì mới không vô vị.."

Nhất Lăng nói xong liền nhìn Lục Hướng Bắc như đang nhìn phán quyết: "Anh rể.. Bây giờ anh muốn đưa em đi sao?"

Lục Hướng Bắc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Anh sẽ không tự mình bắt em, sẽ có người khác đến bắt em. Vừa rồi em nói em sai rồi nhưng lại chưa nói em sai ở chỗ nào, em thực sự biết mình đã sai ở đâu

rồi sao?"

Nhất Lăng chù môi: "Em không nên dễ dàng tin lời người phụ nữ xấu xa kia.. Không nên tự ý đưa đồ của Kiệt Tây cho người khác."

"Chỉ vậy thôi sao?" Lục Hướng Bắc nhếch mày theo thói quen.

"Còn nữa chính là.. không nên thích Kiệt Tây.. em không xứng với anh ấy.. Nếu như em không thích Kiệt Tây thì sẽ không bị người phụ nữ xấu xa kia nắm được yếu điểm, cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy." Nhắc đến chuyện Kiệt Tây, nước mắt của cô bé lại rơi không ngừng.

Lục Hướng Bắc hơi cau mày: "Nhất Lăng, thích một người không hề sai nhưng một người con gái đầu tiên phải trở nên tốt đẹp thì mới có đàn ông thích được, như em đã nói đó. Mẹ em dạy em sai rồi, dù là một cậu bé hay là đàn ông thì đều thích nhìn vào nội tâm và phẩm chất của con gái, con gái có thể không xinh đẹp nhưng không thể không đáng yêu, có thể không thông minh nhưng không thể không lương thiện, có thể không cần ưu tú nhưng không được ngu ngốc."

Sắc mặt Nhất Lăng ngày càng đau thương: "Anh rể, em biết là anh đang nói em, không đáng yêu, không lương thiện lại còn ngu ngốc."

Anh có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, gật đầu: "Có thể nhận ra điểm này thì cũng không tồi, về sau cần cố gắng làm cho bản thân trở nên đáng yêu, như vậy thì đàn ông mới thích."

Anh không thích lấy mục đích câu dẫn đàn ông để dạy Nhất Lăng, nhưng với nhận thức bây giờ của Nhất Lăng thì chỉ có thể nói như vậy.

Nhất Lăng trợn tròn mắt lên nhìn anh: "Vậy thì Kiệt Tây sẽ thích em chứ?"

Lục Hướng Bắc cười lắc đầu: "Cái này anh không dám đảm bảo nhưng chỉ cần em cố gắng thì rồi sẽ có người đàn ông thật lòng thích em nhìn thấy được ưu điểm của em thôi."

"Vậy sao?" Cô bé ngơ ngác, trong lòng vẫn nghĩ vậy thì Kiệt Tây sẽ thích chứ?

"Đúng thế, em không cần phải đau đầu bản thân mỗi ngày không biết phải làm gì? Vậy thì hãy tìm chút việc mà có thể làm mình trở nên tốt đẹp đi!" Anh gợi ý.

Trong mắt Nhất Lăng đầy mơ màng: "Vậy thì em nên làm gì đây?"

Xem ra người anh rể như anh đây còn có tác dụng như một người cha rồi.. khi anh đang than thầm thì cũng đồng thời nhắc nhở con bé: "Làm việc em thích, có ý nghĩa, đọc nhiều sách, em xem chị em đi, tại sao lại nhiều người thích cô ấy như vậy, tại sao ba em lại yên tâm để cô ấy làm việc ở công ty? Chính là vì cô ấy đọc nhiều sách. Em chẳng đã nói là hâm mộ cô ấy nhận giải thưởng sao, cũng chính là vì bài tập cô ấy xuất sắc nên mới nhận được giải, không phải sao?"

Nhất Lăng nghĩ rồi thấy hình như đúng là vậy.

Nghiêng đầu gật đầu, trong mắt như có ánh sáng hi vọng, chỉ là trong khoảnh khắc rồi lập tức lại chìm xuống: "Nhưng.. em sắp phải ngồi tù rồi, trong tù có sách để đọc không?"

Lục Hướng Bắc lại lắc đầu, cô em vợ này đúng là không phải ngốc bình thường mà.

"Em ấy, không biết nói gì với em nữa, việc này nếu như Kiệt Tây và chị em không kiện thì em sẽ không có chuyện gì đâu!" Anh chỉ đành chỉ rõ cho con bé.

"Thật sao?" Trong mắt con bé bỗng nhiên vui hẳn lên.

"Tất nhiên là thật rồi!" Anh đứng dậy cảm thấy nói chuyện cũng kha khá rồi định đi về phía phòng bệnh.

"Nhưng anh rể.. chị và Kiệt Tây ghét em như vậy.. nhất định sẽ không tha thứ cho em đâu.." Con bé tỏ vẻ không có tự tin, đứng trước mặt anh không để anh đi.

Anh nhẫn nại khuyên con bé: "Vậy thì em nên biểu hiện cho tốt, tranh thủ sự tha lỗi của họ chứ!"

"Ồ.." Con bé rất không tự tin đáp lại một tiếng, sau đó lại bám lấy anh: "Vậy anh rể giúp em đi, nói tốt cho em trước mặt chị em, chỉ cần chị em đồng ý thì Kiệt Tây sẽ không phản đối đâu, Kiệt Tây đều nghe lời chị!"

Lục Hướng Bắc kiên quyết lắc đầu: "Không, Nhất Lăng, đừng nói là bây giờ chị em không nghe anh mà dù chị em có nghe thì anh cũng sẽ không nói, bởi vì em vừa rồi đã nói là muốn trở nên tốt đẹp, bắt đầu lại thể hiện cho chúng ta thấy, vậy thì việc đầu tiên em cần làm chính là học cách tự mình giải quyết chuyện mình gặp phải, đừng có cứ nghĩ đến việc dựa vào người khác nữa!"

Nhất Lăng cúi đầu: "Vậy được.. vậy thì em.. em về suy nghĩ đã.." Con bé thật sự cần phải suy nghĩ cẩn thận, đầu nó bây giờ rối rắm vượt hơn cả phạm vi nó có thể khống chế được rồi.

Hai người chia tay ở vườn hoa, một người về nhà, một người vào phòng bệnh.

Cuộc nói chuyện của anh và Nhất Lăng kết thúc thì Đồng Nhất Niệm cũng xem xong hợp đồng, cho rằng không có vẫn đề gì liền để Kiệt Tây hẹn Antoine ăn cơm kí hợp đồng.

Khi Kiệt Tây đang chuẩn bị đi thì Lục Hướng Bắc đi vào, cậu đành dừng lại, muốn hỏi Lục Hướng Bắc nói chuyện với Nhất Lăng thế nào rồi nhưng Đồng Nhất Niệm lại nói trước: "Nhất Lăng đâu?"

"Về nhà rồi!" Lục Hướng Bắc trả lời rất tự nhiên.

"Hừ, chẳng phải nó muốn đầu thú sao?" Tức giận trong lòng cô vẫn chưa hết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện