Sau khi Đồng Nhất Niệm quay lại mới dần dần tìm hiểu mọi chuyện, những chuyện liên quan đến công xưởng, bồi thường cho những công nhân bị thương, và những việc liên quan đến các đại lí, lúc này cô với nhận ra Lục Hướng Bắc quả thật đã xử lí mọi chuyện thỏa đáng rồi, từ bồi thường đến động viên vỗ về đều đã làm đâu vào đấy.
Đây chính là điểm đáng để cô khâm phục và học tập, làm việc cẩn thận chặt chẽ.
Thật ra, mấy năm nay cô cũng học được rất nhiều điều từ anh.
Trong đó thu hoạch lớn nhất chắc là..
Cô nghĩ mà thấy buồn cười.
Tất nhiên anh xử lí mọi chuyện hoàn hảo như vậy không có nghĩa là không cần cô phải quay lại, ngược lại, việc cô thật sự muốn làm lại chưa làm được.
Y Niệm là một dấu chấm rồi, còn cô vẫn cần phải tự mình đi đối mặt với tất cả, sau đó lại làm lại từ đầu.
Cô cũng không nhắc đến chuyện trả lại tiền cho anh, chắc có nhắc cũng sẽ chỉ làm anh nổi giận mà thôi, vì thế thà không nhắc còn hơn.
Mấy ngày nay đi ngân hàng làm chút chuyện, ở cửa ngân hàng lại trùng hợp gặp được Hạ Tử Tường.
Khi Hạ Tử Tường nhiệt tình chào hỏi với cô làm cô không nhịn được mỉm cười: "Hình như chỗ nào cũng gặp phải anh vậy!"
"Đây chính là có duyên đấy!" Hạ Tử Tường phong độ ngời ngời đứng trước mặt cô.
"Đúng thế, duyên cũng phải phân ra làm lương duyên hay nghiệt duyên đấy!" Cô bắt đầu nói đùa, trong lòng lại đang nghĩ, cô và Lục Hướng Bắc rút cuộc là lương duyên hay nghiệt duyên đây?
Hạ Tử Tường nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Có lẽ vậy, nghiệt duyên lại càng làm người ta khắc cốt ghi tâm hơn." Ngữ khí đó nửa nói đùa nửa nghiêm túc nhưng lại bao phủ một tầng thương cảm.
Ngữ khí như vậy lại làm cho Đồng Nhất Niệm vô cớ tim đập liên hổi, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
Nhưng họ không ai ngờ được là chỉ một câu nói đùa nhưng lại thật sự trở thành một lời dự báo chính xác, từ đó tạo ra một đoạn kí ức sâu sắc.
"Con em có khỏe không? Là con trai hay con gái?" Hạ Tử Tường đánh vỡ sự thương cảm kì lạ trong không khí.
Cô cười, Hạ Tử Tường hình như thật sự là người cuối cùng biết được tin tức của con cô: "Là một cặp sinh đôi!" Trong lời nói mang đầy vẻ tự hào.
"Thật vậy sao? Chúc mừng em! Cũng chúc mừng hai người.. làm hòa về lại với nhau rồi sao?" Khi anh ta cười trong lòng lại xót xa.
Cô chỉ cười, cuối cùng vẫn nói "cám ơn"!
"Nói vậy thì, anh không còn hi vọng rồi sao?" Anh ta cười hỏi cô.
Cô cảm thấy khó có thể đối mặt với nụ cười này của anh ta, cô cúi đầu: "Hạ Nhị, tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè." Cô vẫn luôn cân nhắc, nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với Hạ Tử Tường mới thích hợp nhất. Quá gần thì lại không nghiêm túc, quá xa lại không làm được.
"Anh cũng vậy!" Anh ta cười sảng khoái, hối hận mình đã hỏi câu này, nếu như không hỏi thì còn có thể tiếp tục giả ngốc được.
Nhưng người như anh ta giỏi nhất là thay đổi sắc mặt, trên mặt ngay lập tức có thể như trăng sáng sau đám mây bay qua: "Vậy thì.. bạn bè mời nhau uống tách cà phê thì thế nào?"
Vừa đúng ba giờ chiều, đúng lúc hợp để uống cà phê.
Cô nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Trong quán cà phê cô lại chọn một ly nước ép hoa quả, Hạ Tử Tường lại chọn cà phê đen, lại còn là loại không thêm đường, không giống phong cách của anh ta chút nào, lại thích cay đắng vậy sao?
"Có những người nhìn không giống như trong tưởng tượng!" Anh ta dùng thìa nhẹ khuấy cà phê đen.
Bên trong không bỏ thêm gì cả thì có gì cần khuấy chứ? Đồng Nhất Niệm cũng không đi nghiên cứu sâu câu nói này của anh ta mà lại chủ động nhắc đến những khách hàng mà anh ta chủ động liện hệ giúp Y Niệm, đồng thời bày tỏ ý xin lỗi với anh ta, dù sao mục đích cuối cùng của mỗi người làm ăn cũng không phải là muốn bồi thường mà là nghiệp vụ và thành tích.
"Ồ, đây cũng không phải là lỗi của em, sao lại phải xin lỗi anh chứ? Hơn nữa, tiền bồi thường cũng lấy rồi, họ còn nói được gì nữa chứ? Đừng để trong lòng, anh chỉ lo cho em, sau này có dự định gì chưa?" Anh ta hỏi.
Trong lòng cô lại hiện lên hình ảnh của Lục Hướng Bắc, hình như anh vẫn ở đó chỉ vào máy tính nói, con gái làm phiên dịch rất tốt, cũng không mong em kiếm được tiền, hoặc là nếu muốn làm giám đốc thì đi công ty con đi.
Sao người với người lại khác nhau thế chứ? Hạ Tử Tường thì hỏi cô muốn làm gì, chỉ có Lục Hướng Bắc nhìn thì có vẻ xa cách nhã nhặn nhưng thực ra lại là bạo quân độc tài từ trong xương tủy.
Nhưng cũng không thể so sánh được, cô rất nhanh chỉnh đốn lại mình, một người là bạn, một người là người nhà, người nhà tất nhiên là quản nhiều hơn một chút.
Sau khi nghĩ như vậy, cô cũng tự thấy buồn cười với bản thân, lại giúp Lục Hướng Bắc mà tìm cớ gỡ tội sao?
"Cụ thể làm gì thì vẫn còn đang tính! Anh cũng biết chuyện của Y Niệm đã đả kích tôi rất lớn!" Cô cúi đầu uống nước hoa quả, vị chua chua kích thích vị giác.
"Dự định tiếp tục làm thời trang sao, hay là quay về Đồng thị làm điều hành?" Anh ta ngẩng đầu nhìn cô: "Dù em làm gì thì anh cũng có thể giúp được."
"Ha ha, sao tôi còn không biết ngại mà làm phiền anh được chứ!" Cô cười tiếp tục uống nước hoa ưủa, trong lòng lại đang đập rộn lên, vị chua mát lạnh của nước quả chảy vào dạ dày khi chảy qua vị trí trái tim cũng không thể giúp nó