Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 317


trước sau

Hạ Tử Tường đi ra khỏi nhà thì tâm trạng rất nặng nề.

Vừa rồi anh ta lại cãi nhau với anh trai rồi phòng xe ra ngoài, cũng không có đến quán ba hay khách sạn mà lại tự mang rượu ra ngồi lặng lẽ ở bến bờ sông, nhìn mặt trời dần lặn xuống, lấy rượu tiêu sầu.

Không biết gần say lúc nào, trong lòng lại xuất hiện một đôi mắt mơ màng, một thân hình yểu điệu, hai mắt híp lại thành một khe, nhìn về phía tận cùng của dòng nước nhưng lại chỉ thấy một màn đen ảm đạm, không có gì khác.

Hai tay vươn ra đằng trước hướng về phía bầu trời sờ soạng.

Giữa các ngón tay trống không, lạnh lẽo toàn là không khí.

Còn phía cuối chân trời đen kịt kia lại không hề mất đi chút màu sắc nào.

Có phải có vài màu sắc bị làm bẩn rồi thì sẽ không thể nào gột đi được không?

Sự đau thương trong lòng anh ta cũng giống như màn đêm kia, dần dần lan ra.

Tay anh ta nắm chặt di động, chỉ có lúc gần say như thế này thì anh ta mới dám gọi điện thôi, gọi cho người con gái có lẽ đang xem ti vi, lên mạng dưới ánh đèn ấm áp hoặc là đang làm những việc nhỏ bé bình thường khác.

Thật ra những thứ bình thường nhất lại chính là vui vẻ nhất.

Khi di động vang lên, Đồng Nhất Niệm đang dịch: "A lô!" Cô biết là Hạ Tử Tường, trong lòng cũng hơi giật mình.

Giọng nói của anh ta vang lên trong tai nghe giống như một tầng sương: "Niệm Niệm.."

"Tôi đây!" Cô dừng tiếng gõ bàn phím lại, thấp thoáng cảm thấy Hạ Tử Tường có gì đó không bình thường.

"Niệm Niệm, anh đang hóng gió sông.." Cùng với giọng nói của anh ta hình như có thể nghe được cả tiếng sóng đập vào bến sông.

"Anh.. làm sao vậy?" Cô cẩn thận trong ngữ khí và cách dùng từ.

"Anh uống say rồi."

Âm thanh mơ màng trong tai nghe, cô nhìn ra bên ngoài, Lục Hướng Bắc không biết đang ở đâu liền nhỏ giọng hỏi: "Hạ Nhị, anh làm gì vậy?"

"Niệm Niệm, nếu như anh uống say, người trong lòng anh nghĩ đến chỉ có em thì em sẽ đến gặp anh chứ?" Cũng chỉ có những lúc như này, sự mơ màng và mềm yếu của anh ta mới thể hiện ra.

Đồng Nhất Niệm nghe vào tai hoàn toàn không thể nào liên tưởng được giọng nói như màn sương này với một người hằng ngày lái xe Lamborghini thành một được, khi đó anh ta rất thẳng thắn và ngang ngược cơ mà?

"Hạ Nhị.." Cô không biết nên đáp lại anh ta ra sao, có những kiểu biểu diễn thật sự không hợp với cô chút nào.

"Anh đang ở bến sông, em không đến thì hôm nay anh sẽ nằm ở đây, không lái xe nổi nữa rồi.." Anh ta nói xong lập tức ngắt điện thoại, bản thân anh ta cũng tự thấy nực cười và mất mặt. Từ bao giờ mà Hạ Nhị anh ta lại trở nên vô lại như này chứ? Nhưng lúc này anh ta thật sự rất muốn gặp cô, chỉ cần được gặp cô thôi, dù cho là bạn bè cũng được.

"A lô, Hạ Nhị, gọi người trong nhà anh.." Cô còn chưa nói xong thì điện thoại đã vang lên tiếng tút tút rồi.

Đi hay không đây?

Dù sao cũng không thể tập trung phiên dịch được nữa nên cô liền thay quần áo cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Khi xuống dưới thì vừa hay gặp phải Lục Hướng Bắc đang định đi lên tầng, thấy dáng vẻ cô đang chuẩn bị ra ngoài liền hỏi: "Em đi đâu đấy?" Nụ cười trên mặt như đang nói, anh sẽ đi cùng cô.

"Ra ngoài có chút chuyện!" Tất nhiên là không thể để anh biết là mình đi gặp Hạ Tử Tường được nếu không thì sẽ không đi nổi đâu.

"Anh đi cùng em, chờ một chút!" Anh lên tầng thay quần áo.

Quả nhiên..

Cô nhìn theo bóng lưng anh, nhẹ nhàng nhân lúc anh chưa xuống liền nhanh chóng chạy mất, Lục Hướng Bắc, tôi tự cảm thấy không thẹn với lòng là được.

Bờ sông, trăng sáng trên trời.

Hai tay Hạ Tử Tường để đằng sau chống lên bậc thềm nhìn mặt trăng trên trời sáng ngời nhưng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn từ xa.

Anh ta cười khổ, không hi vọng là cô sẽ đến, thậm chí có chút hối hận, bản thân nhất thời nói nhưng lời xúc động kia liệu có gây phiền toái cho cô không?

Bến sông bỗng nhiên bị đèn xe chiếu sáng, anh ta quay đầu về phía đó thì thấy cô đi giày cao gót đang lập bập đi về phía này, đôi mắt say của anh ta liền cười, lúc này bỗng cảm thấy thế là đủ rồi.

"Em đến thật à, anh đùa thôi mà!" Anh ta không biết có tâm trạng gì nữa đành nói thật.

Cô đứng trước mặt anh ta, nhất thời nổi giận, cô phải trốn chạy sau lưng Lục Hướng Bắc đấy! Khi về không biết có bị đánh mông nữa không đây này! Hơn nữa, cô thề là hôm nay chạy từ nhà đến đây không hề mang theo bất cứ động cơ gì, chỉ là vì câu "bạn bè" của anh ta, hoặc có lẽ là còn một chút áy náy.

"Hạ Nhị, trò đùa này không vui chút nào!" Cô quay ngưởi rời đi.

Anh ta vội kéo tay cô: "Nếu đã đến rồi thì ở cùng anh một lúc đi!"

Trong không khí có mùi rượu, cô ngửi thấy rất rõ ràng. Trong ngữ khí của anh ta còn có một loại cầu xin chưa bao giờ nghe thấy.

Cô lại mềm lòng, quay người nói với anh ta: "Tôi đến đưa anh về nhà, về nhà thôi.."

Trong mắt anh ta sáng lên, quay người nhìn về phía dòng sông, giọng nói của anh ta vang lên trong gió đêm: "Niệm Niệm, em là người đầu tiên muốn đưa anh về nhà, hừ.. nhà.. được thôi, về nhà thôi.."

Anh ta lắc lư đứng dậy, đứng không vững nghiêng về phía Đồng Nhất Niệm, cô vội đỡ anh ta: "Không có việc

gì thì đừng uống nhiều như vậy! Đi bên này, lên xe tôi đi! Xe anh cứ để đây đi!"

Anh chỉ cười cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sáng long lanh.

"Anh cười cái gì?" Cô cau mày.

Anh ta ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng nhếch lên: "Lần đầu tiên có phụ nữ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với anh, làm tôi nhớ đến.. mẹ mình!"

"Tôi già như vậy sao?" Cô nhét anh vào xe rồi đóng sầm cửa.

Anh ta không nói gì, cười nhìn cô vòng sang bên kia xe ngồi vào ghế lái. Đúng thật là đã làm anh ta nhớ đến mẹ mình, chỉ có mẹ mới thường càm ràm bên tai anh ta là uống ít rượu thôi, không tốt cho cơ thể, lái xe cũng không an toàn.

Ánh sáng trong mắt anh ta lại càng long lanh hơn.

Nửa đời quanh quẩn bên các bụi hoa, anh ta nghe thấy nhiều nhất chính là cậu Hạ, sợi dây truyền kim cương kia đẹp biết bao; Cậu Hạ, trên thị trường mới ra mẫu xe mới; Cậu Hạ, tuần lễ thời trang Paris thế nào..

Có ai dùng những lời nói bình thường nói những chuyện bình thường đâu?

Chỉ có mẹ và cô thôi. Đáng tiếc, cô lại là cô của người khác.

Nhìn đèn đường không ngừng rớt lại phía sau, trong lòng anh ta lại sinh ra oán trách. Nếu như đã để anh ta nhận thức được điểm này thì sao lại để đến nhiều năm sau như vậy? Tại sao năm đó khi mới biết yêu lại không nắm lấy tay cô, như vậy thì đã không bỏ lỡ nhiều năm đến vậy rồi?

Nếu như thật sự có được cô sao? Trong đầu anh ta lại lóe lên câu nói của anh trai.

Không không không, không thể được, tuyệt đối không thể được!

Anh ta vẫn dựa vào ghế, khép hờ mắt, cô tưởng anh ta say rồi nên cũng không làm phiền anh ta nghỉ ngơi chỉ lặng lẽ lái xe. Còn anh ta cũng không muốn nói gì, vô cùng hưởng thụ sự yên tĩnh này. Vừa rồi cô nói về nhà lại làm anh ta có giả tưởng, lần này coi như là trở về nhà của họ sao?

Dù có là ảo giác thì cũng thật đẹp.

Được rồi, anh ta say rồi, thật sự say rồi.

Đồng Nhất Niệm không biết căn hộ của Hạ Tử Tường ở đâu nên chỉ đành đưa anh ta về nhà họ Hạ, dù sao thế hệ cha chú cũng quen biết nên khi còn bé cũng từng qua lại.

Cô lái xe dừng trước nhà anh ta thì lại nhìn thấy một chiếc xe khác đang từ từ đi ra, trong ấn tượng của cô thì đó là xe của Hạ Tử Du.

"Đến rồi, anh trai anh cũng ra rồi, anh tự đi vào đi!" Cô gọi anh ta đang ngủ, nếu như anh ta không đi nổi thì gọi người nhà ra đỡ vào.

"Ừm, cám ơn em, Niệm Niệm!" Anh ta thật sự rất cám ơn cô đã đưa anh ta "về nhà"

Anh ta còn chưa xuống xe thì Hạ Tử Du đã đi ra khỏi chiếc xe nặng nề kia, đi thẳng về phía này.

"Anh đến nhà rồi, em đi đi!" Hạ Tử Tường lập tức mở cửa xe, bước chân có hơi loạng choạng, đi ngang qua mặt anh trai anh ta.

"Đứng lại!" Hạ Tử Du gọi anh ta lại.

"Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!" Anh ta không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà.

Hạ Tử Du nhìn bóng lưng anh ta rồi lại nhìn xe cô rồi đi về phía cô.

Chỉ là cố ý tìm cô sao? Cô cũng thoải mái xuống xe, gật đầu lịch sự chào: "Chào anh Hạ, Hạ Nhị uống say rồi nên em đưa anh ấy về nhà."

Sắc mặt Hạ Tử Du vẫn luôn nghiêm túc lúc này lại mỉm cười: "Cám ơn em, hay là vào nhà ngồi uống trà đi? Ăn tối chưa? Vào nhà ăn đi?"

"Dạ thôi, cám ơn anh, em phải về nhà rồi!" Hạ Tử Du có một loại khí thế bức người, làm cô muốn lui về.

"Lớn lên lại làm khách rồi, khi còn nhỏ chẳng phải từng đến đây cùng bác Đồng sao!" Hạ Tử Du sắc mặt hầm hầm lại lộ ra vẻ hòa nhã khó gặp.

"Không cần đâu ạ, không còn sớm nữa, em cũng ăn cơm tối rồi, hơn nữa còn có chút chuyện cần giải quyết nên không làm phiền anh Hạ còn ra ngoài bận việc nữa!" Cô cười.

"Vậy được, lần sau lại đến chơi nhé!" Hạ Tử Du nói xong liền trở về xe của mình.

Khoảnh khắc mở cửa xe, Đồng Nhất Niệm nhìn thấy bên trong co một bóng người trốn vội, hình như rất quen, nhưng cũng không hoàn toàn nhìn được rõ ràng, nhưng đó là một dáng người rất quen thuộc.

Sao lại phải tránh ánh nhìn của cô?

Cô lái xe về nhà, trên đường lại thấy căng thẳng khác thường, trong đầu toàn là vẻ mặt âm trầm của Lục Hướng Bắc, không biết sao lại thấy sợ hãi.

Khi cô nhận thức được bản thân đang sợ anh thì lại thấy nực cười với bản thân, sợ gì chứ? Anh cũng chẳng phải là ai đó của cô? Hơn nữa, họ còn có ba điều quy định kia kìa, anh mà không tuân theo, còn muốn khoa chân múa tay với cô, quản nọ quản kia thì cứ theo quy định mà làm!

Cô vừa nghĩ vậy thì trong lòng hình như lại bình tĩnh hơn.

Nhưng khi cô về đến nhà thì lại thấy không khí trong nhà có chút khác thường.

Cô tưởng Lục Hướng Bắc sẽ như Bao Công mặt đen ngồi ở phòng khách chờ cô về hỏi tội, nhưng không ngờ trong nhà lại không hề có bóng dáng anh đâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện