Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 342


trước sau

Hạ Tử Du cười: "Mấy lời thoại này của mày đã dùng nát trong phim rồi. Đúng vậy, tao không định giết chết mày, nhưng tao có cách khác để làm mày nói! Người đâu, mang đồ đến đây!"

Anh ta nói xong thì Đồng Nhất Niệm và anh Vu đều ngơ ngác còn Hạ Tử Tường thì mặt biến sắc.

"Không được!" Hạ Tử Tường giơ tay ra, tiếng súng vang lên, bắn chính xác vào cổ tay thuộc hạ của Hạ Tử Du, khi tên đó ôm lấy cổ tay thì đồng thời có một ống kim tiêm rơi xuống đất.

Đồng Nhất Niệm giờ đã hiểu thì ra Hạ Tử Du định tiêm ma túy cho cô.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Đồng Nhất Niệm nhìn thấy máu tanh, lần đầu tiên nghe thấy tiếng súng bên tai, lần đầu tiên nhìn thấy ma túy, nếu như nói không kinh hồn bạt vía thì là giả, nhưng chuyện tiếp theo còn làm cô kinh hồn bạt vía hơn nữa.

Mũi súng của Hạ Tử Tường từ xa ngắm về phía Hạ Tử Du, nhanh chóng đi đến bên Đồng Nhất Niệm, bắt lấy cánh tay cô, định lôi cô ra khỏi đây.

Tay chân Hạ Tử Du mang đến đây nhìn đến ngây người, cậu hai chĩa súng vào cậu cả, họ nên giúp ai đây?

Hạ Tử Du lại không hề hoảng hốt, súng trong tay cũng thay đổi phương hướng, cũng từ xa chĩa về phía dưới nòng súng của Hạ Tử Tường chính là Đồng Nhất Niệm, ngữ khí cũng không hề rối loạn: "Được lắm, là ai đã dạy mày dùng súng chứ? Đồ đệ của anh được dạy tốt thật đấy! Hạ Tử Tường, chúng ta cùng đọ súng đi, xem xem rút cuộc là súng của mày bắt nát đầu anh hay súng của anh bắn nát đầu bảo bối của mày?

Hạ Tử Tường nhìn thẳng vào gương mặt đang cười của anh trai, tay cầm súng hơi run run, anh ta cuối cùng cũng không nhẫn tâm, trước mắt hiện lên những hình ảnh tương thân tương ái của hai anh em từ nhỏ đến lớn, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau luyện bắn súng, cùng nhau vào sinh ra tử.. anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đặt tình thân và tình yêu lên bàn cân, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chĩa súng về phía anh trai mình, ngón tay anh ta cuối cùng cũng không thể quyết đoán ấn xuống được, vì thế mới để cho anh trai anh ta có cơ hội chĩa thẳng súng về phía Niệm Niệm của anh ta.

Tay anh ta từ từ buông xuống.

Anh ta không thể bắn anh trai mình được.

Nhưng nếu như tự bắn mình có phải là dễ dàng hơn nhiều không?

Khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp tỉnh táo lại thì súng của anh ta đã xoay hướng, chỉ về huyệt thái dương của mình, cười một cách tuyệt vọng:" Anh, thả Niệm Niệm đi. "

Đồng Nhất Niệm vô cùng kinh ngạc, nhìn mãi mặt Hạ Tử Tường, trong nụ cười ung dung sẵn sàng chết kia còn bị bao bọc bời một lớp bi thương và mãn nguyện.

" Được lắm, được lắm! "Hạ Tử Du rõ ràng là không ngờ được anh ta sẽ làm vậy, nhưng cũng không vì hành vi này của anh ta mà nhượng bộ, súng đã giơ lên từ đầu đến cuối không hề buông xuống, nụ cười vẫn như cũ:" Được lắm, giỏi lắm, mày là đang thăm dò địa vị bản thân trong lòng anh trai sao? Đáng tiếc là chính mày còn không trân trọng mạng của chính mình thì ai sẽ trân trọng chứ? Tử Tường, mày đã bị người phụ nữ này làm cho rối tung lên hết rồi, đầu óc cũng không dùng được nữa rồi, mày hãy chĩa súng tử tế vào đầu mình mà nghĩ xem, nếu như thả hai người này ra thì mọi tư liệu về địa bàn của chúng ta sẽ bị lộ hết, khi đó hai chúng ta cũng vẫn phải ăn súng đạn mà thôi? Nếu đều là chết thì mày nói xem tao sẽ chọn thả người phụ nữ này hay là thử liều một phen đây? Mày cứ việc tự sát đi, ít nhất thì trong chúng ta vẫn có thể còn một người sống sót. "

Đồng Nhất Niệm bị sự tuyệt vọng và đau đớn trong mắt Hạ Tử Tường làm cho rối loạn, nếu như đến lúc này mà cô còn không cảm nhận được tình yêu của Hạ Tử Tường thì cô thật sự là cây cỏ rồi.

Con người tại sao lại luôn ở trong mâu thuẫn thế này chứ?

Nếu như Hạ Tử Tường không làm những việc vị phạm pháp luật thì anh ta sẽ là một người bạn rất tốt, nhưng sao cô lại luôn bị kẹp ở giữa một bên là yêu, một bên là hận như thế này chứ?

Ban đầu là ba, giờ lại là Hạ Tử Tường.

" Hạ Nhị, anh không cần phải làm vậy, họ muốn làm thế nào thì cứ việc làm đi. "Không biết tại sao nhưng cô thật sự không muốn mắc món nợ ân tình này của Hạ Tử Tường, nếu như Hạ Tử Tường vì cô mà chết thì dù anh ta là người xấu, trong lòng cô vẫn không thể dễ chịu được.

Càm giác này giống như ban đầu Lục Hướng Bắc đối xử với cô vậy.

Đúng thế, Hạ Tử Tường là người xấu, nếu như là cảnh sát đường đường chính chính đến bắt anh ta hay thậm chí là tòa án phán anh ta tội tử hình thì trong lòng cô cũng sẽ không quá khó chịu, nhưng lại do cô đã dùng mấy mánh khóe của Lục Hướng Bắc để lừa anh ta.

Chuyện cô ghét nhất thì ngày hôm nay lại bị cô dùng đối phó người khác rồi.

Vì thế, ngàn vạn lần đừng để cô mắc nợ ân tình của Hạ Tử Tường nữa, cô thà Hạ Tử Tường lúc này đứng cùng phe với Hạ Tử Du ép buộc cô, làm hại cô còn hơn, dù sao chỉ một mình Hạ Tử Tường cũng không thể nào cứu cô ra khỏi đây được, lần đến Philippines này của cô vốn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là chôn thân ở đây rồi.

Hạ Tử Tường lại chỉ khép mắt lại, không nói gì.

Cảm xúc tuyệt vọng đau đớn trong tim cũng dần dần vơi đi, giống như lời anh trai, vào lúc này anh ta không thể làm chuyện hồ đồ được, càng không thể tuyệt vọng, không thể xúc động nhất thời, nếu như anh ta chết đi thì Đồng Nhất Niệm làm sao có thể trở về được đây?

Chỉ cần anh ta còn một hơi thở thì ít nhất còn có thể duy trì được cục diện giằng co này,

chỉ cần anh ta đứng về phía Đồng Nhất Niệm thì ai dám đến tiêm cho cô, anh ta nhất định sẽ cho ăn đạn.

Hạ Tử Du cười híp mắt:" Mặc kệ nó đi, mau đi tiêm đi, Niệm Niệm, tôi cũng không phải là đe dọa cô mà là cho cô vui vẻ. Cô cũng biết đấy thứ này có thể mang đến cho cô niềm vui vô hạn, bây giờ cô sợ nó nhưng về sau cô sẽ yêu nó thôi, khi yêu đến không thể bỏ được thì cô tất nhiên là sẽ không thể rời xa chúng tôi được nữa! Yên tâm đi, chúng tôi cũng sẽ không làm khó cô, đến khi đó cô muốn gì chúng tôi sẽ cho cô cái đó, chỉ cần cô nghe lời thôi.. Tử Tường, đừng có nhìn anh như vậy, anh đã sớm nói với mày, chỉ có như vậy mới có thể biến cô ta thành người của mình mà mày lại không chịu nghe, nếu mày sớm nghe lời thì e rằng lúc này hai người đã sống cùng nhau, vui vẻ cùng nhau rồi ấy chứ. "

Trong khi nói, đã có người đổi một ống tiêm khác nhưng vẫn chần chừ không dám bước đến.

" Còn ngây người ra đấy làm gì hả? "Hạ Tử Du thấp giọng gầm lên.

Người đó giật mình không dám kháng lại lệnh của Hạ Tử Du, trong lòng lại vô cùng sợ hãi đi về phía Đồng Nhất Niệm.

Hạ Tử Tường không cần nghĩ mà lại bắt phát nữa trúng cổ tay hắn ta, ống kim tiêm lại rơi xuống. Anh ta cười lạnh:" Đến đi, người tiếp theo, mục tiêu bắn của tao sẽ không còn là cổ tay nữa đâu mà là đầu đấy! "

Vì thế mọi người nhìn nhau, không có ai dám xông lên.

Chỉ nhìn thấy Hạ Tử Du cười lạnh, cúi người nhặt ống tiêm lên, từng bước đi về phía Đồng Nhất Niệm:" Vậy sao, vậy thì tao muốn thử xem, mày làm sao để đầu anh nở hoa đấy! "

Hạ Tử Tường sững người.

Đồng Nhất Niệm dù sao cũng chỉ là một phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ chưa từng trải qua bất kì huấn luyện đặc biệt nào, tuy nói rằng đã chuẩn bị có thể sẽ chết nhưng vẫn chưa chuẩn bị tố chất tâm lí không rối loạn khi gặp nguy hiểm, đối diện với thứ Hạ Tử Du cầm trong tay cũng khó tránh được tim đập liên hồi.

Thật ra cơ thể cô đang tự do, Hạ Tử Du không hề trói cô, cũng không cho người giữ cô, nhưng trong căn phòng này toàn là người của Hạ Tử Du, anh Vu lại bị giữ chặt xuống đất, dù cô có chạy cũng sẽ nhanh chóng bị bắt lại như một con kiến mà thôi, sau khi lui lại một hai bước thì thấy Hạ Tử Du đã tiến đến phía trước cô, cô không còn đường để lui nữa.

Bỗng nhiên lại có tiếng súng vang lên, cánh tay Hạ Tử Du liền chảy máu, còn cánh tay còn lại đang giữ chặt lấy Đồng Nhất Niệm, chế ngự cô, đồng thời dưới sự ra hiệu bằng ánh mắt của Hạ Tử Du, có hai tên thủ hạ tiến lên giữ chặt lấy Đồng Nhất Niệm.

Hạ Tử Du xoay người lại thì thấy đầu súng của Hạ Tử Tường vẫn còn bốc khói.

Anh ta cười lớn:" Tử Tường, chẳng phải nói bắn vào đầu anh sao? Sao lại là cánh tay vậy? "

Anh ta giơ cánh tay ra, máu đã thấm qua áo sơ mi màu trắng của anh ta, nhanh chóng thấm rộng ra, nhưng ống kim tiêm kia vẫn nằm trong tay anh ta.

Súng của Hạ Tử Tường vẫn nhắm về phía anh ta, câu nói rít ra qua kẽ răng:" Anh, đừng ép em! "

Hạ Tử Du cười" hừ "một tiếng, cũng có chút chua xót:" Thằng hai à, vẫn luôn là mày ép anh đấy chứ.. đếm số đạn của mày đi, nghĩ xem còn mấy viên, hoặc là bắn thẳng vào đầu anh mày, đừng để đến cuối cùng hết đạn mày lại hối hận. "

Nói xong ống kim tiêm của anh ta đã đâm vào cánh tay Đồng Nhất Niệm.

" Anh.. đừng mà! "Tiếng hét của Hạ Tử Tường như sắp khóc, cùng với đó là tiếng súng vang lên, đầu vai Hạ Tử Du lại nở hoa máu.

Người Hạ Tử Du rung lên, cắn chặt răng, nặn ra nụ cười:" Thằng hai.. kĩ thuật bắn súng không chuẩn rồi.. tao đã dạy mày thế nào hả.. làm lại đi.. "

Anh ta đổi sang tay không bị thương chuẩn bị đẩy ống kim tiêm.

Anh Vu đang bị đè xuống không nhẫn tâm nhìn tiếp, ra sức giãy giụa, nhưng hai cú đấm không đấu lại được bốn cánh tay nên chỉ đành mở to mắt nhìn động tác của Hạ Tử Du rồi gầm lên giận dữ:" Bọn táng tận lương tâm các người bắt nạt một người phụ nữ thì ra cái gì chứ? "

Hạ Tử Du từ từ liếc về anh ta rồi cười nói:" Phụ nữ sao? Chính vì trước đây coi cô ta là phụ nữ nên mới bị mắc bẫy cô ta, cô ta đâu phải là phụ nữ bình thường. "

Đồng Nhất Niệm nhìn thẳng thứ đang đâm vào cánh tay mình, vô cùng sợ hãi, hai tay bị người của Hạ Tử Du giữ chặt phía sau, cô chỉ có thể dùng hai chân đá về phía Hạ Tử Du, nhưng đâu có làm được gì anh ta, dù anh ta đã bị thương rồi.

Hạ Tử Du cười lạnh:" Còn muốn chống đối sao? "

" Anh.. "Súng của Hạ Tử Tường lại vang lên, lần này là bắn trúng vào lưng phía bên trái của Hạ Tử Du, nhưng bắn đồng thời với anh ta còn có động tác ngón cái của Hạ Tử Du. Một nhát làm cho dung dịch tà ác trong ống kim tiêm nhanh chóng chảy vào cơ thể cô.

Trái tim cô lạnh đến tận cùng.

Hạ Tử Du xoay người lại, gật đầu mỉm cười:" Tốt, tốt lắm.. tao luôn nói với mày là làm nghề này phải nhẫn tâm, tuyệt tình nhưng mày lại vẫn luôn dễ mềm lòng, quá coi trọng tình cảm, hôm nay mày cuối cùng đã làm được rồi, đến cả anh trai cũng.. "

Hạ Tử Tường đau khổ cau mày, máu trên người anh trai nhuốm đầy áo sơ mi trắng làm nhức mắt anh ta, anh ta đau khổ nặn ra mấy chữ:" Xin lỗi anh. "

Bỗng nhiên có một thuộc hạ vội vã đến báo:" Không hay rồi, trên biển có rất nhiều thuyền đang đến, hình như là cảnh sát!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện