Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 343


trước sau

Hạ Tử Du vẫn đứng thẳng, liếc nhìn anh Vu đang bị ấn chặt trên đất, thở dài: "Đã để mày tiết lộ ra ngoài rồi.. nhanh thật đấy.."

Anh Vu hừ một tiếng, đúng vậy, ngoài hình ảnh ngày hôm nay bị Hạ Tử Du hủy đi thì những cái khác anh ta đã lưu hết vào hòm thư điện tử, cài đặt định giờ gửi đi, vì để cẩn thận, người nhận được email còn có đến hai người.

Hạ Tử Du nắm chặt lấy cánh tay Đồng Nhất Niệm, kéo cô lại đây, lấy một khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm vào huyệt thái dương của Đồng Nhất Niệm: "Đi, mang theo cả hai người này!"

Phạm vi áo sơ mi anh ta bị máu nhuộm đỏ vẫn tiếp tục mở rộng, khi đi bộ cũng có chút thở gấp nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Hạ Tử Tường, cau mày nói: "Còn không đi mau?"

Hạ Tử Tường nhìn chằm chằm áo sơ mi nhuộm máu của anh ta, nhìn Đồng Nhất Niệm dưới nòng súng của anh ta, trong lòng khó chịu như bị kim châm.

Hạ Tử Du nhìn theo ánh nhìn của anh ta, cười khổ: "Còn biết đau lòng sao, anh tưởng mày chỉ cần phụ nữ không cần anh trai nữa chứ.. đi thôi, chị mày và chị dâu chắc đang lên máy bay đi Mỹ rồi, để xem hai anh em chúng ta có còn mạng để gặp lại họ nữa không!"

Trong khi nói, di động của anh ta để trong túi lại vang lên, anh ta vừa kèm Đồng Nhất Niệm vừa vươn tay ra, ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ bên cạnh, thuộc hạ nhận được tín hiệu liền hiểu ngay giúp anh ta nhận cuộc gọi, nhưng nghe xong cuộc điện thoại này thì sắc mặt Hạ Tử Du lại càng trở nên xám như tro.

Hạ Tử Tường bị vẻ mặt này của anh ta làm cho kinh ngạc, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy anh trai mình như vậy, dù trước đây anh trai từng bị Lục Hướng Bắc bắt, dù cho anh trai vừa rồi bị mình bắn thì anh trai anh ta vẫn luôn rất bình tĩnh thậm chí còn cười thầm, rút cuộc có gì đã làm anh trai kinh ngạc đến vậy? Hạ Tử Tường không nhịn được hỏi: "Anh, làm sao vậy?"

Hạ Tử Du mở miệng, khóe môi chế giễu: "Chị mày không đi được rồi, và cả chị dâu và Nựu Nựu nữa."

"Nhưng họ có liên quan gì đâu, họ không biết gì cả!" Hạ Tử Tường kích động đến hét lên.

Mặt Hạ Tử Du ngày càng trắng bệch: "Đáng tiếc, trên thế giới này vốn không có nhiều công bằng.. các người ra trước đi!" Anh ta dặn dò thuộc hạ.

"Rõ!" Thuộc hạ trong phòng nối đuôi nhau ra ngoài, đồng thời cũng áp giải anh Vu ra cùng, chỉ để lại hai thuộc hạ tâm phúc và Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm vẫn bị Hạ Tử Du và tâm phúc của anh ta khống chế, nhưng có thể nhìn ra Hạ Tử Du bị thương nặng, sắp không còn sức, nói chuyện cũng không còn đủ sức nữa.

"Thằng hai, mày nghe đây, mọi chuyện đều là anh làm, không có liên quan gì đến mày cả, mày không biết gì cả, chỉ là đưa cô ta ra đảo giải buồn thôi." Ngữ khí Hạ Tử Du ngày càng nặng nề.

"Không.." Hạ Tử Tường như có dự cảm gì đó, nước mắt đầy khoang mắt, đều là lỗi của anh ta không phải sao? Nếu như anh ta không làm anh trai bị thương thì với thân thủ của anh trai thì dù chứng cứ có bị tiết lộ ra cũng nhất định có thể trốn thoát được, nhưng khi đó anh ta thật sự không nghĩ được gì cả, chỉ là cảm thấy không thể để Đồng Nhất Niệm bị hại được.

"Câm mồm!" Hạ Tử Du gầm lên nhưng cũng không còn sức: "Thời gian gấp rút, mày nghe anh này, mày không biết gì cả, nhớ rõ chưa? Còn nữa.. chăm sóc chị và chị dâu mày.. giúp anh nuôi lớn Nữu Nữu.. đừng nói với nó là ba nó làm gì."

Nói đến cuối thì giọng anh ta cũng trở nên run rẩy, cổ họng có tiếng như bị nghẹn.

"Không đâu, tất cả mọi chuyện đều là em làm, không liên quan gì đến anh hết, để em ra! Nữu Nữu còn bé như vậy không thể không có ba được!"

Hạ Tử Tường nói xong định chạy ra ngoài nhưng bị Hạ Tử Du gầm lên giữ lại: "Đứng lại, mày còn động đậy thì anh sẽ đánh chết cô ta!"

Thế sự đã hoàn toàn loạn hết cả rồi, Hạ Tử Tường quay người lại, vừa hay gặp phải ánh mắt sắc sảo của Hạ Tử Du, bỗng nhiên như tỉnh ngộ ra: "Anh, nếu như anh đã sắp xếp hai chị đi thì anh cũng có thể đi, sao lại đến đây chứ? Là đến để tìm em đúng không?"

Hạ Tử Du cau mặt lại: "Bớt lảm nhảm như phụ nữ đi! Mày đi cửa sau vào rừng, thay bộ đồ lặn rồi xuống biển đi, còn không mau đi cảnh sát đến bây giờ!"

"Chúng ta cùng đi!" Hạ Tử Tường cũng nghẹn giọng.

Tuy Hạ Tử Du không thừa nhận nhưng anh ta hiểu rõ, nếu như anh trai đã sắp xếp cho chị và Nữu Nữu đi Mỹ thì nhất định đã biết là tai họa không thể trốn được rồi, thật ra bản thân anh ta hoàn toàn có thể đi Mỹ cùng họ nhưng lại chạy đến Philippines, chỉ có thể là vì tìm anh ta mà thôi.

Anh trai nói anh ta mềm lòng, không đủ nhẫn tâm tuyệt tình nhưng thật ra anh trai cũng có khác gì đâu? Mỗi người đều có thứ mà không thể từ bỏ được, anh trai cứng rắn với toàn thế giới nhưng lại không thể từ bỏ được chị, vợ và Nữu Nữu, còn cả anh ta nữa, người em trai đã tự tay làm bị thương anh trai. Thật ra, anh trai ép anh Vu và Đồng Nhất Niệm đưa chứng cứ ra chắc chỉ là vì là chứng cứ không có lợi cho anh ta. Vì anh Vu chỉ đi theo Niệm Niệm, mà Niệm Niệm chỉ đi theo anh ta, nói đến cùng thì anh trai đều là vì anh ta.

"Đủ rồi!" Hạ Tử Du lạnh lòng, với tình trạng này của anh ta còn có thể lặn được sao? Như

vậy chỉ có thể làm liên lụy Hạ Tử Tường mà thôi. Hơn nữa, anh ta đi rồi thì còn nhiều thuộc hạ như vậy biết làm sao? Vì thế anh ta ra hiệu bằng mắt với tâm phúc.

Tâm phúc đó rất hiểu Hạ Tử Du nên động tác nhanh chóng lấy súng đập vào đầu Hạ Tử Tường, đánh ngất anh ta.

Hạ Tử Du nhìn Hạ Tử Tường trên đất một cái liền dặn dò: "Tôi giao nó cho anh, dù anh dùng cách gì cũng phải đưa nó rời khỏi đây an toàn!"

"Rõ!" Tâm phúc cúi người, vác Hạ Tử Tường lên chạy.

"Chúng ta đi thôi!" Hạ Tử Du và người còn lại đỡ Đồng Nhất Niệm ra ngoài.

Trên bờ biển đỗ chiếc du thuyền của Hạ Tử Tường, còn trên mặt biển đã có rất nhiều thuyền máy đã ngày càng gần.

"Mau lên thuyền!" Hạ Tử Du ra lệnh cho tất cả mọi người, phần áo sơ mi trước ngực đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ.

"Đại ca, anh.." Có vài đàn em vẫn chỉ ở bên ngoài chưa biết chuyện gì xảy ra, bị người đầy máu của anh ta làm cho sợ hãi.

"Không chết được, mau lên!" Anh ta nén giận, mũi thở nặng nề.

Không ai dám chậm trễ, nhanh chóng mang Đồng Nhất Niệm và anh Vu lên thuyền.

Du thuyền nhanh chóng rời khỏi bờ, một thanh niên người Philippines chạy đến đỡ Hạ Tử Du, vẻ mặt kích động: "Ai làm vậy?"

Hạ Tử Du khoát tay, ra hiệu anh ta đừng nói nữa: "Lutz, lần này làm liên lụy đến cậu rồi!"

"Nói gì vậy chứ? Chúng ta chẳng phải là một sao? Toàn bộ địa bàn bị lộ, anh xong đời thì chúng tôi cũng xong đời theo!" Người đàn ông trẻ tên Lutz trẻ trung đầy sức sống, thích nói nghĩa khí.

Lutz là con trai của Lôi Thần Philippines Á Man, Á Man và nhà họ Hạ, cùng với nhà họ Đồng, họ Sầm và nhiều gia tộc khác nhiều năm trước là một tập thể buôn lậu, sau đó Á Man dính vào ma túy, trong tập thể cũng có nhiều người bị dụ theo vì lợi nhuận rất lớn, trong số những người đi theo thì nhà họ Hạ là một trong những nhà thân với Á Man nhất, Lutz và Hạ Tử Du, Hạ Tử Tường cũng coi như là quen biết nhiều năm, Hạ Tử Du đến Philippines tất nhiên là có người của mình và tài sản của mình nhưng Lutz là đầu sỏ, địa bàn cũng là làm với hắn ta, chân anh ta vừa đặt lên Philippines thì Á Man và Lutz đã biết ngay, mà chuyện địa bàn bị lộ thì với cách làm người của Hạ Tử Du cũng sẽ không giấu Á Man, thế nên Lutz và anh ta cùng nhau lên thuyền, cùng anh ta đến đây tìm Hạ Tử Tường.

"Không, có lẽ các cậu chưa hoàn toàn bị lộ đâu! Bị lộ là chúng tôi thôi, cậu mau chóng gọi ba cậu tránh đi, cậu cũng xuống nước trốn đi, mau!" Hạ Tử Du vội nói.

"Không.." Lutz không muốn bỏ mặc Hạ Tử Du lúc này.

"Mau! Lẽ nào cậu muốn thấy ba cậu chết sao?" Hạ Tử Du ôm ngực, trong lòng vô cùng lo lắng, vừa rồi nhận được cuộc điện thoại có nội dung là: Nếu như anh ta rơi vào tay cảnh sát, nếu như muốn người phụ nữ và con gái của anh ta bình an thì tốt nhất là nhận tất cả tội một mình.. vì thế Lutz và Á Man nhất định phải trốn đi, nếu không một khi bị bắt thì họ chưa chắc đã giữ chặt được mồm trước sự tra hỏi của cảnh sát, vậy thì sẽ liên lụy đến càng nhiều người, vậy thì Nựu Nựu và cô ấy biết làm sao.

Lutz thấy sắp đến thuyền máy phía trước rồi nên cuối cùng cũng hạ quyết tâm mặc đồ lặn vào. Anh ta vừa lặn xuống biển không bao lâu thì thuyền máy của cảnh sát đã đến trước mặt, bao vây lấy thuyền của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du đứng trên boong tàu, cho người lôi Đồng Nhất Niệm và anh Vu ra.

Không cần anh ta nói, chỉ cần súng chĩa vào đầu Đồng Nhất Niệm và anh Vu là đã thể hiện ý của anh ta rồi, con tin trong tay, muốn bàn điều kiện trao đổi.

Thuyền máy của cảnh sát có cảnh sát Trung Quốc, thấy vậy liền lập tức dừng thuyền lại.

"Không muốn con tin cùng chết với tao thì mau để tao đi!" Giọng nói Hạ Tử Du đã rất nhỏ rồi, cảnh sát đối diện không nghe thấy được, là tên áo đen đang giữ Đồng Nhất Niệm lặp lại lời anh ta một lần nữa.

Cảnh sát không dám hành động vội vàng, cũng không can tâm để anh ta đi, trên mặt biển chỉ còn lại tiếng động cơ.

"Đếm đến ba." Hạ Tử Du nói nhẹ.

Tên áo đen giữ đầu Đồng Nhất Niệm, lớn tiếng hét: "Tao đếm đến ba, còn không tránh ra thì tao sẽ nổ súng giết một người!"

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Chữ "ba" vừa ra khỏi miệng thì quả nhiên có tiếng súng vang lên, nhưng người trúng đạn không phải là Đồng Nhất Niệm mà là cổ tay tên áo đen, cùng với tiếng súng còn có súng của tên áo đen bị rơi xuống đất.

Đồng thời một bóng người nhanh như sét đánh nhanh chóng vồ đến ôm lấy Đồng Nhất Niệm rồi nhảy xuống biển.

Vào khoảnh khắc rơi vào nước, cô nghe thấy có người nói bên tai cô: "Nín thở!"

Sau đó, đầu của cô được một người ấn xuống nước, cùng với đó là sau lưng vang lên hàng loạt tiếng súng hỗn loạn.

Là anh, đúng là anh!

Khoảnh khắc đó, nước mắt lũ lượt trào ra, cô dường như đã cả thế kỉ không gặp được anh rồi! Nhưng giọng nói đó lại rất đỗi quen thuộc, đừng nói là hai chữ, dù cho anh chỉ hít thở bên tai cô thôi thì cô cũng có thể nhận ra được luồng khí trong khi hô hấp của anh!

Cô biết là anh không bị nhốt trong tù mà! Lục Hướng Bắc, anh đúng là tên lừa đảo đáng chết! Cô vừa muốn mắng anh một câu thì lại bị một ngụm nước biển tràn vào miệng, cô vội vàng nổi lên trên mặt nước, ho không ngừng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện