"Anh về phòng, thay thuốc xong rồi ngủ một giấc đi, nếu không thì em sẽ không ăn đâu!" Cô nằm trên giường, cố nhịn mùi tanh của cá làm cô khó chịu buồn nôn kia, uy hiếp anh. Cô chỉ là đau lòng cho anh, đau lòng những vết thương của anh, đau lòng cơ thể anh vừa truyền máu xong còn rất yếu.
"Được.." Anh không còn cách nào liền dặn dò Thành Chân tạm thời coi sóc cô rồi mới về phòng bệnh của mình.
Thành Chân lấy canh cá ra, sờ thành bát thấy còn nóng liền đặt lên tủ đầu giường: "Chị uống chút đi!"
Đồng Nhất Niệm lắc đầu: "Tôi không muốn uống.."
Vừa nói xong thì lại xúc động ngồi dậy, bưng bát canh cá lên đổ ào vào mồm.
Canh cá này là Thành Chân đã đặc biệt đi mua ở quán cá có đánh giá tốt nhất trong thành phố về, vốn mùi vị rất được nhưng uống vào miệng cô lại chỉ cảm thấy một mùi tanh, sau đó dạ dày cũng bắt đầu cuộn lên như sóng vỗ, canh cá vừa uống vào lập tức đã bị nôn hết ra.
Thành Chân thấy vậy liền vội lấy khăn giấy, đưa nước cho cô, sau khi cô nhếch nhác lau đi những chất bẩn kia liền nằm ra giường thở hổn hển nhưng vẫn cắn răng nói với Thành Chân: "Lấy cho tôi bát nữa!"
"Được!" Thành Chân do dự xong lại thấy khâm phục dũng khí của cô, lập tức lấy một bát cho cô, nhưng ít hơn vừa rồi một chút.
Cô nhận lấy bát, tay vẫn run, canh cá màu trắng, cô vừa nhìn đã thấy ghê nhưng cô nhắm mắt lại, lấy lại hơi thở, ép mình uống canh cá một lần nữa.
"Chị dâu, uống chậm thôi.." Thành Chân không đành nhìn dáng vẻ của cô, giống như tay cô đang cầm không phải là canh cá mà là một bát thạch tín vậy. Anh ta sợ cô lại nôn ra nên mới khuyên cô như vậy.
Nhưng cô vẫn cố chấp ngẩng đầu uống sạch bát canh cá, không phải là cô không muốn uống từ từ mà là cô sợ nếu như mình uống từ từ thì sẽ không có dũng khí để uống vào được.
Nhưng cô bắt buộc phải uống!
Sau khi uống xong, cô lập tức nằm xuống giường, cổ ngẩng lên, ra sức ép cảm giác buồn nôn xuống, như vậy sẽ không nôn canh ra nữa sao?
"Thành Chân.." Cô tốn sức gọi tên anh ta.
"Tôi đây, chị dâu." Anh ta đến gần cô.
"Dọn dẹp trên đất đi, đừng để anh ấy nhìn thấy.. Đừng nói với anh ấy là tôi nôn ra." Cô đang rất khó chịu dặn dò anh ta. Cô không tin Lục Hướng Bắc sau khi thay thuốc xong sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi mà nhất định sẽ lại chạy sang, cô không muốn anh đã bị thương rồi còn lo lắng cho mình.
"Được!" Thành Chân nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu lại cảm động. Anh ta vốn là người nội tâm cảm tính, vốn cảm giác với Đồng Nhất Niệm chỉ là do Lục Hướng Bắc mang đến, bởi vì cô là người phụ nữ mà đại ca anh ta yêu nên anh ta cũng đối xử với cô rất lịch sự nhưng đến lần này anh ta mới thực sự quen biết cô, thì ra cô cũng có dũng cảm và kiên cường của chính mình, thì ra cô không phải không để ý đến cảm giác của đại ca.
Anh ta lặng lẽ lấy cây lau nhà trong nhà tắm ra, Đồng Nhất Niệm đang nằm trên giường chịu đựng đau đớn cũng không nhìn thấy đằng sau cánh cửa kia còn có một đôi mắt đỏ ửng.
Anh sau khi ra ngoài cũng không lập tức rời đi mà vẫn ở bên ngoài lén nhìn cô, cảnh cô uống canh cũng bị anh nhìn thấy toàn bộ, và cả cuộc nói chuyện của cô và Thành Chân nữa, anh đều nghe thấy hết, trong lòng bị một thứ gì đó mềm mại chèn lại đến đau đớn.
Người con gái ngốc nghếch này!
Vẫn cái tính khí quật cường đó, cái gì cũng giấu trong lòng, có đau khổ hơn cũng không chịu nói ra, chia sẻ với người khác.
Anh cũng không làm phiền cô, nếu như đã không thay đổi được thì anh đành thuận theo ý cô vậy, thành quả ngày hôm nay cũng đã đủ đẹp rồi, có thể kéo đà điều là cô ra khỏi cát, chịu ngẩng đầu lên giao tiếp đã là thành công lớn nhất rồi, còn về những việc khác thì còn thời gian cả đời, họ có thể làm từ từ.
Nhưng có rất nhiều vấn đề mà anh cần phải suy nghĩ lại từ đầu.
Trở về phòng thấy ba anh vẫn còn ở đó, còn đang cầm sổ lên mạng, các trang mạng đều liên quan đến các kiến thức cai nghiện, cũng không biết laptop này ở đâu nữa.
Trong lòng anh rất cảm kích, ba anh đã thật sự coi Niệm Niệm là người nhà rồi.
"Ba, cám ơn ba.." Anh nói nhẹ nhàng.
Ông Lụ nghe thấy có tiếng nói liền quay lại, chỉ về laptop nói: "Con trai, mau đến xem này, trong này có rất nhiều việc mà bác sĩ không căn dặn, chúng ta thử đi."
Anh liếc nhìn laptop rồi cười khổ, về việc cai nghiện anh không cần phải bổ sung bất cứ kiến thức gì nữa.
Nhưng sự hối hận và đau đớn của anh đang đan xen vào nhau.
"Làm sao vậy, con trai?" Ông Lục thấy tinh thần anh sa sút liền quan tâm hỏi: "Có phải Niệm Niệm lại khó chịu rồi không? Uống thuốc chưa?"
Anh lắc đầu: "Khó chịu thì chắc chắn rồi.. Cô ấy vừa uống canh cá, chờ lát nữa sẽ lại cho cô ấy uống thuốc." Cuối cùng anh còn nói thêm: "Cô ấy đuổi con ra ngoài, để con thay thuốc."
"Vậy thì thay thôi, con đúng là nên nghỉ ngơi một chút, nếu như tinh thần nó ổn định rồi thì con ngủ chút đi, ba đã nói chuyện của Niệm Niệm cho hai mẹ của con biết rồi, họ sẽ nhanh đến bệnh viện chăm sóc Niệm Niệm thôi, con cũng cần nhanh chóng khoẻ lại mới có thể có sức để chăm sóc Niệm Niệm chứ!" Ông Lục nói rồi liền bấm chuông gọi bác sĩ y tá.
Bác sĩ và y tá đến rất nhanh, kiểm tra