Kết quả cuối cùng là Đàm Uyển bị Lục Hướng Bắc đuổi sang phòng bên cạnh, còn anh một mình ở lại cùng Đồng Nhất Niệm, y tá đến kiểm tra, ngoài than vãn anh là bệnh nhân không nghe lời nhất trong lịch sử ra thì cũng không dám nói gì khác.
Đàm Uyển gần như bị con trai đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Khóa cửa bị Thành Chân đá hỏng rồi, khi đó Lục Hướng Bắc cũng lo lắng không biết Đồng Nhất Niệm nhốt mình ở bên trong làm gì nên cũng không nghĩ đến việc tìm bệnh viện lấy chìa khóa, bệnh viện đối với việc này cũng không nói gì, chỉ gọi người đến sửa.
Lục Hướng Bắc sau khi đẩy Đàm Uyển ra khỏi phòng liền lập tức khóa trong lại, Đàm Uyển cũng chỉ đành lắc đầu thở dài.
Không còn cách nào đành về phòng bên cạnh, bên đó chỉ còn ông Lục đang lên mạng nghiên cứu cách cai nghiện, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn bà, thấy kì lạ liền hỏi: "Chẳng phải bà ở cùng Niệm Niệm sao? Sao lại đến đây rồi? Con trai đâu?"
Đàm Uyển không nói gì, chỉ lo lắng ngồi xuống: "Hai đứa bé này thật làm người ta lo lắng mà! Niệm Niệm cai nghiện đã đủ lo lắng rồi, con trai lại còn ngoan cố như vậy nữa, cái tính khí này sao lại giống ông năm xưa vậy chứ! Tức chết người ta mà!"
Ông Lục lại cười: "Giống tôi thì đúng rồi, không giống tôi mới lạ đấy!"
Đàm Uyển lườm ông: "Ông còn có tâm trạng nói đùa nữa, già rồi còn không nghiêm túc!"
Ông Lục ngồi xuống bên cạnh bà, an ủi: "Con cháu tự khắc có phúc của con cháu! Còn chúng ta chỉ có thể nói là cố hết sức thôi, đến cuối cùng, con đường của chúng nó vẫn phải để tự chúng nó đi, con cũng lớn rồi mà!"
Đàm Uyển nghe xong càng buồn hơn: "Chính vì con lớn rồi nên tôi mới lại càng thấy áy náy! Khi con còn nhỏ tôi chưa làm hết trách nhiệm của người mẹ nên bây giờ mới muốn bù đắp. Còn cả ông nữa, đã thực hiện được nghĩa vụ của người cha chưa? Con lớn như vậy rồi mà ông còn không biết đến, đúng là để ông được lợi tự nhiên nhặt được con trai mà!"
"Uyển Nhi!" Ông Lục thấp giọng: "Lục mỗ tôi đây cả đời này có lỗi nhất chính là với hai mẹ con bà, nhưng thời gian cũng qua nhanh thật, chớp mắt mà con trai đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng già rồi, cứ tiếp tục như vậy thì chắc tôi không có cơ hội để bù đắp nữa.. Uyển nhi, hai ba mươi năm rồi mà vẫn còn tức giận sao?"
Đàm Uyển quay người đi, quay lưng lại với ông: "Ông già rồi chứ tôi chưa già đâu nhé!"
"Đúng đúng đúng, bà chưa già!" Ông Lục cảm thấy buồn cười, phụ nữa có phải đều như vậy không? Bao nhiêu năm rồi vẫn có dáng vẻ yêu kiều mang theo tức giận, nhưng dù có già đến thế nào thì bà vẫn là Uyển Nhi của năm đó, thanh thuần mềm mại như hoa.
Bỗng nhiên ông kinh ngạc: "Đừng động!" Nói xong tay vươn lên đầu bà.
"Làm gì vậy?" Bà định tránh ra.
"Một sợi tóc bạc!" Ông Lục mở to mắt nhìn tóc bà.
Đàm Uyển lập tức trở lên căng thẳng: "Ở đâu? Nhổ cho tôi đi!"
"Được!" Trong mắt ông Lục ánh lên nụ cười, đến gần bà ngồi xuống, tay tìm tòi trên đầu bà.
"Được chưa vậy, nhổ xuống cho tôi xem đi!" Đàm Uyển chờ đến mất kiên nhẫn.
"Ồ, là tôi nhìn nhầm rồi!" Ông Lục cười nhưng tay thì vẫn không chịu buông xuống, vẫn xuyên qua kẽ tóc bà.
Mặt Đàm Uyển nóng lên, gạt tay ông ra, giận dữ nói: "Lưu manh thối, ông lại giở chiêu trò. Đừng có già rồi mà mất nết, động tay động chân!"
Tay ông Lục cứng đờ trong không trung, cuối cùng đành buông xuống, than vãn: "Haizz, nhiều năm như vậy rồi mà bà vẫn không thể tha thứ cho tôi sao?"
Đàm Uyển hừ giọng: "Cái gì mà tha thứ hay không tha thứ chứ? Nếu như tôi nói tôi không thể tha thứ cho ông, vậy thì chẳng phải chứng minh là trong lòng tôi vẫn còn có ông sao, nhưng trong lòng tôi sớm đã không còn vị trí của ông nữa rồi, thế nên với tôi mà nói, vốn không hề tồn tại vấn đề tha thứ này!"
Ông Lục ngây người: "Cái gì? Không có vị trí của tôi sao? Vậy thì trong lòng bà có ai? Tên người Pháp kia sao? Tôi cho bà biết Đàm Uyển, không được!"
"Không được sao? Dựa vào đâu mà không được? Ông có quyền gì mà quản tôi chứ? Ba mươi năm trước khi ông bỏ rơi tôi thì ông đã không còn quyền nói hai chữ không được này nữa rồi! Đàm Uyển tôi đây muốn ở với ai cũng không liên quan gì đến ông hết!"
Nhắc đến chuyện ba mươi năm trước, tính nóng của ông Lục liền hạ xuống ngay, đó mãi mãi là một vết thương trong lòng ông.
Vì thế, đành khó tránh phải xuống nước: "Uyển Nhi, bây giờ khó khắn lắm con trai mới trở về, con dâu cũng sinh cháu rồi, trước mắt cả nhà sắp được đoàn tụ rồi, còn cần gì phải giày vò nhau chứ? Lẽ nào bà còn không định quay về nhà này sao? Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, cuộc đời được bao lâu chứ? Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều năm rồi, những ngày tháng còn lại hãy hưởng thụ niềm vui thật tốt đi."
"Đoàn tụ sao, hưởng thụ niềm vui sao?" Nhắc đến hai chữ này Đàm Uyển có một cảm giác máu và nước mắt giao nhau vậy, xúc động đến hét vào mặt ông Lục: "Đó là chuyện nhà họ Lục của ông, đúng vậy, ba mươi năm này cả nhà các người đều đang hưởng thụ niềm vui, vợ chồng ân ái, thăng quan phát tài, cả nhà hạnh phúc, mọi chuyện tốt đều bị ông chiếm hết rồi! Còn tôi một cô gái mười tám tuổi lại đang mang thai, khi cô đơn một mình khóc lóc trên đường thì ông đang ở đâu hả? Khi tôi chưa kết hôn đã to bụng bị mẹ tôi đuổi ra khỏi nhà thì ông đang ở đâu hả? Khi một mình lén lút sinh con ra không có chỗ dựa thì ông ở đâu hả? Khi tôi ở phương Tây xa xôi, một thân một mỉnh ở một đất nước xa lạ lăn lộn làm việc thì ông đang