"Mẹ, Đô Đô đâu?" Cô kinh ngạc hỏi, trên lưng đầy mồ hôi lạnh.
"Chẳng phải y tá đang bế sao?" Đàm Uyển cũng không biết gì quay đầu lại tìm y tá, lúc này mới phát hiện y tá không biết biến mất đâu rồi.
Đàm Uyển vô cùng sợ hãi, vội hỏi các y tá khác: "Y tá vừa rồi đâu? Rõ ràng vừa đứng bên cạnh tôi, giờ đã đi đâu rồi?"
Các y tá thấy họ mất con cũng lo lắng cho họ, nhìn bốn phía, thấy kì lạ rồi nói: "Toàn bộ y tá đi làm hôm nay đều ở đây hết rồi mà, không còn y tá nào khác nữa."
Nguy rồi, Đồng Nhất Niệm biết có chuyện lớn rồi, vội vàng bế Đồng Đồng đuổi theo ra ngoài, vừa nói với Đàm Uyển: "Mẹ tìm ở bên trong đi, con đuổi theo ra ngoài!"
Nhưng đợi đến khi cô đuổi theo thì làm gì còn bóng dáng của Đô Đô nữa.
Cô sắp điên rồi, vội điên cuồng hỏi thăm người xung quanh: "Chị nhìn thấy một y tá bế một đứa bé không? Anh có nhìn thấy một y tá bế một đứa bé không?"
Cuối cùng mới có một dì mở tiệm đồ chơi ở cửa viện nói cô biết là có nhìn thấy một y tá bế một đứa bé lên một chiếc xe.
Cô hoàn toàn suy sụp, chỉ vào Đồng Đồng trong lòng, ôm một tia hi vọng cuối cùng: "Có phải giống như thế này không? Có phải quần áo giống như đứa bé này đang mặc không?"
"Chắc vậy.. chắc là vậy.." Dì đó đánh giá đầu mối trên người Đồng Đồng.
Vừa hay Đàm Uyển chạy từ trong viện ra, lo lắng nói với cô: "Niệm Niệm, mẹ đã tìm một lượt bên trong rồi cũng không thấy Đô Đô đâu!"
"Mẹ giúp con bế một chút, đừng đưa cho người khác!" Cô đưa Đồng Đồng vào tay Đàm Uyển, tự mình lấy di động gọi điện cho Lục Hướng Bắc mà không chú ý thấy ánh mắt của Đàm Uyển trở nên ảm đạm đi sau câu nói này.
Đồng Nhất Niệm lòng như lửa đốt, nhưng cô biết chuyện đến lúc này đã không còn nằm trong phạm vi mình có thể giải quyết được nữa rồi, đầu tiên cần nói cho anh biết: "A lô, Lục Hướng Bắc, là em, Đô Đô mất tích rồi!"
Không có một câu thừa thãi nào, cô nói một lượt tình hình đi tiêm vừa rồi cho anh.
"Anh biết rồi, em không cần phải làm gì cả, lập tức đưa mẹ và Đồng Đồng về nhà đi! Lập tức, nghe thấy chưa?" Ngữ khí của anh vô cùng cấp bách và nghiêm khắc, dường như không cho phép làm trái một chút nào.
Dù Đồng Nhất Niệm lo sắp điên rồi nhưng sau khi trải qua nhiều giông bão như vậy cô cũng hiểu được, có những chuyện mà bản thân mình không thể khống chế được, có những chuyện bắt buộc phải tin tưởng anh, vì thế tuy là cô không can tâm ngồi chờ như vậy nhưng vẫn lựa chọn nghe lời anh về nhà, thậm chí không dám nói nửa câu thừa thãi với anh, chỉ sợ làm lỡ thời gian anh cứu Đô Đô.
Lục Hướng Bắc đang nói chuyện tuyệt mật với anh Tăng, anh Tăng vừa đưa tài liệu cho anh, rồi nói với anh: "Thứ bên trong là do tôi và cục trưởng Mã liều mạng mới giữ lại được, sẽ có đột phá với vụ án này, nhưng tôi vẫn luôn không dám lấy ra, bởi vì tôi thật sự không dám tin tưởng bất cứ ai. Nếu cứ tùy tiện đưa ra, thì làm hại đến bản thân là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ lại rơi vào tay người có dụng tâm khác thì vụ án này sẽ mãi mãi bị chìm xuống mất, nhưng bây giờ là lúc lấy ra rồi, cục trưởng Lục, tôi tin tưởng anh!"
Lục Hướng Bắc biết bên trong túi hồ sơ này là gì, nếu như không đoán nhầm thì trong tay anh cũng có một phần, liền cười bắt tay anh Tăng: "Những thứ này trong lòng tôi đều đã có tính toán, nhưng vẫn chưa đến lúc công khai, anh Tăng, cám ơn anh!"
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã nhận điện thoại của Đồng Nhất Niệm.
Anh Tăng nhìn thấy sắc mặt anh biến sắc, biết là xảy ra chuyện lớn rồi, dựa vào cảm giác nhạy bén của cảnh sát lâu năm, anh ta đã đánh hơi được: "Cục trưởng Lục, liệu có liên quan đến cái này không?"
Lục Hướng Bắc đặt điện thoại xuống, hơi trầm giọng, lời nói ngắn gọn xúc tích: "Anh Tăng, tôi cũng không giấu anh, con trai tôi mất tích rồi, có hai khả năng: Thứ nhất bị bọn buôn người bắt, thứ hai là có liên quan đến vụ án này."
"Cục trưởng Lục, làm sao bây giờ?" Anh Tăng cảm thấy nan giải, dựa theo trực giác, khả năng thứ hai cao hơn, nhưng vụ án này bắt đầu từ cục trưởng Mã, họ đã theo mấy năm rồi, thắng lợi đang ở trước mắt thì lại xảy ra sơ suất này.
"Lập tức thông báo cho các đồn, nghiêm ngặt kiểm tra mỗi một con đường ra khỏi thành phố, cao tốc, tàu hỏa, sân bay, bến tàu thủy, không được lơ là cái nào! Anh Tăng, làm phiền anh rồi!" Anh nghĩ đến đứa con trai mập mạp lúc này không rõ tung tích, không biết đang chịu ngược đãi trong tay ai, trái tim anh như vị dao cắt vậy, nhưng lí trí cho anh biết không được rối, nhất định không được rối loạn.
"Rõ!" Anh Tăng nhận lệnh, nhưng lại đưa ra một lo lắng: "Cụ trưởng Lục, nếu như là khả năng thứ hai thì sao?"
Ánh mắt Lục Hướng Bắc tối đi: "Đi đi, tôi khắc có chừng mực!"
"Rõ!" Anh Tăng biết có nói nữa cũng không ích gì. Đối với Lục Hướng Bắc một cục trưởng nhảy dù đến, từng có nhiều truyền kì đặc sắc này, anh ta từ những hoài nghi ban đầu đến khâm phục rồi hoàn toàn tin tưởng, dẫn đến giao cho anh toàn bộ đồ quý trong nhà cũng không phải là không có lí do. Trong thời gian ngắn từ khi anh nhận chức, đội điều tra đã không biết phải tăng ca bao nhiêu giờ nữa, tỉ lệ phá án càn quét xã hội đen, ma túy cũng tăng cao đáng kể, đến cả vụ án quốc tế anh ta chú ý nhiều năm cũng có đột phá, nhưng anh ta cũng là cảnh sát nên hiểu được Lục Hướng Bắc đã phải trả giá bao nhiêu vì những điều này, không nói đến chính bản thân anh bị vu oan suýt nữa bị tử hình, mà thời gian gần