"Là sao ạ?" Thành Chân đi theo anh lâu như vậy nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu được anh, cậu ta tiến đến lật áo khoác của anh ra nhìn.
Anh gạt tay Thành Chân ra: "Cậu làm gì đấy?"
"Anh không mặc áo chống đạn sao?" Thành Chân kinh ngạc giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy: "Anh lẽ nào không biết có bao nhiêu người đang muốn cái mạng của anh sao?"
Anh thở ra một làn khói, đôi mắt sâu xa ánh lên một tia sáng khó có thể dò đoán được: "Yên tâm, sẽ không sao đâu! Chúng nếu đã bắt Đô Đô, chắc chắn là muốn uy hiếp anh để đạt được mục đích của chúng, anh mà chết thì chúng lấy ai uy hiếp đây? Cậu xuống xe đi, anh phải đi dỗ bà xã đây!"
"Em không đi, em phải ở với anh!" Thành Chân lập tức thắt dây an toàn, vẻ mặt đó rõ ràng là có chết cũng không xuống xe, có chết cũng phải ở cùng anh.
Lục Hướng Bắc không nói được gì chỉ đành mặc kệ cậu ta, quen biết nhiều năm, cũng làm anh em lâu năm, nếu như đổi vị trí cho nhau thì anh cũng sẽ không rời đi khi Thành Chân gặp khó khăn, vì họ đều là những người đàn ông ý chí kiên cường và đầy lòng hi sinh nên không cần nói nhiều nữa!
Anh hút mạnh mấy hơi cho hết điếu thuốc rồi ném đầu thuốc lá đi và bắt đầu lái xe.
Bỗng nhiên anh lại nhớ ra điều gì lại dặn dò: "Về nhà đừng nói với Niệm Niệm đấy."
"Cái gì ạ?" Thành Chân nhất thời không hiểu.
"Chuyện ba mươi triệu ấy." Anh nhìn thẳng phía trước, thở nhẹ một hơi, đôi mắt đen sáng long lanh lại dần trở nên day dứt.
Con ngươi trong đôi mắt hẹp dài của Thành Chân như hơi co lại, một nỗi khổ riêng không thể nói thành lời: "Em biết rồi." Thành Chân hướng ra ngoài cửa xe, có hơi nghẹn ngào, đàn ông vẫn luôn phải gánh vác quá nhiều thứ, đặc biệt là Lục Hướng Bắc.
Màn đêm bên ngoài cửa xe không biết từ lúc nào lại tối hơn, đặc hơn.
"Đại ca, anh định làm thế nào?" Thành Chân chớp mắt để sự xót xa trong mắt bốc hơi đi.
Lục Hướng Bắc trầm lặng một lúc lâu mới nói ra một chữ: "Đợi."
Đúng thế, đợi.
Nhất định sẽ có người liên hệ với anh.
Khi xe của Lục Hướng Bắc từ từ lái vào nhà họ Đồng thì Đàm Uyển đang nói chuyện với Đồng Nhất Niệm, chính xác thì là đang xin Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, lâu như vậy rồi, Hướng Bắc cũng không có tin tức gì, hay là gọi điện cho nó hỏi xem thế nào đi?"
Đồng Nhất Niệm vẫn chờ bên cạnh điện thoại lắc đầu.
"Tại sao chứ?" Đàm Uyển biết, Đồng Nhất Niệm vô cùng lo lắng, nếu không thì sẽ không cả buổi tối không ăn uống gì chỉ ngồi bên điện thoại bàn không động đậy.
"Mẹ.. không phải là con không muốn gọi.." Đồng Nhất Niệm kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta không biết anh ấy đang làm gì, nếu gọi chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy."
Cô vĩnh viễn không quên được bài học của Như Kiều, nếu như không phải lúc đó cô không tin tưởng anh mà lắp máy nghe lén trên người anh làm anh bị lộ thì Như Kiều đã không chết, tuy anh chưa từng oán trách cô nhưng trong lòng cô vẫn luôn có cái gai này. Đã từng có lúc cô và Như Kiều ở hai phía đối lập nhưng người cũng đã chết rồi, hơn nữa còn chết vì người đàn ông của cô nên cái gai trong lòng cô có lẽ sẽ mãi mãi ở đó. Có những lúc chính bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là cô day dứt cái gì nữa, là quá khứ không rõ ràng giữa Như Kiều và anh hay là sự áy náy khi Như Kiều chết vì anh nữa? Cô không nghĩ rõ ràng được nhưng có một điểm mà cô nhớ rõ chính là không làm ảnh hưởng đến công việc của anh, không được nghi kị về công việc của anh, nếu không sẽ lại có bài học máu nữa.
Thật ra cô và Lục Hướng Bắc đi đến ngày nay đã không ngừng trải nghiệm, không ngừng tổng kết, cách thức chung sống và hành xử một cách lý tính được tổng kết ra đều đã dính đầy máu.
Đàm Uyển thấy cô kiên quyết như vậy cũng không khuyên nữa, nhưng Đô Đô bị mất từ trong tay bà nên bà vừa đau lòng vừa sợ Đồng Nhất Niệm trách bà nên sắc mặt bà vô cùng đau khổ.
Vào đúng lúc này Lục Hướng Bắc đã quay về, hai người phụ nữ cùng tiến lên đón, muốn hỏi nhưng lại sợ nghe được tin tức không hay nên chỉ đỏ mắt đứng trước mặt anh, tràn đầy hi vọng nhìn anh.
Anh không lên tiếng, tay nắm thành quyền sau đó lại buông ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, toàn bộ cảnh sát của cục công an đều đã hành động để tìm rồi, nhất định sẽ tìm ra thôi, mọi người cứ chờ tin tốt đi!"
Đồng Nhất Niệm và Đàm Uyển cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu được đây chỉ là an ủi họ mà thôi chứ?
Nhưng cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể chịu đựng nỗi đau Đô Đô mất tích đây? Đồng Nhất Niệm cảm thấy bản thân đã kiên trì đủ lâu rồi, cả ngày nay ngồi bên máy điện thoại bàn, người bất động nhưng trái tim sớm đã vỡ thành từng mảnh rồi. Nếu như không phải có suy nghĩ phải chờ Lục Hướng Bắc quay về này thì chỉ e là cô sớm đã phát điên rồi, nhưng muốn cô lại tiếp tục chịu đựng nữa thì cô đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Cô đứng trước mặt Lục Hướng Bắc cúi đầu xuống rất muốn nhào vào lòng anh khóc lớn một trận nhưng lại không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh. Cô không tin Đô Đô mất tích mà anh lại không đau không làm gì, sự bình tĩnh này rõ ràng là giả vờ cho cô và Đàm Uyển thấy. Nếu như anh vừa phải lo lắng cho Đô Đô lại còn phải dỗ dành họ thì có phải cô đã không hiểu chuyện Như Như Kiều đã nói không?
Cô thật sự rất muốn làm một người