Cửa trại tạm giam số hai thành phố XX đang đỗ một chiếc xe chở tù nhân.
Cả người Lục Hướng Bắc mặc cảnh phục màu xanh, hàng lông mày nhíu chặt đứng thẳng bên cạnh xe.
Trong xe áp giải tù nhân, Lutz bị khóa trong xe, ba cảnh sát đặc chủng có mang súng đang chờ lệnh xuất phát của Lục Hướng Bắc.
Tay phải Lục Hướng Bắc nắm chặt di động, đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi chỉ chờ chuông di động vang lên thôi.
Cuối cùng cũng chờ được cuộc gọi đến của Thành Chân.
"Đại ca, em đến rồi, nhìn thấy Đô Đô rồi, đang ở trong tay tên người Pháp tên là Harry kia, nhưng.."
"Nhưng sao?" Anh giật mình, trong tay đầy mồ hôi.
"Nhưng người Đô Đô bị bọc bởi bom."
Trái tim anh như bị móng vuốt sắc nhọn bóp chặt vậy, anh khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ: "Biết rồi.. hãy để ý thằng bé cẩn thận.."
Điện thoại của Thành Chân ngắt không lâu thì lại có cuộc gọi đến từ Á Man, Lục Hướng Bắc đè nén phẫn nộ trong cổ họng, thấp giọng giận dữ: "Á Man, thằng khốn mày làm tuyệt lắm đấy!"
Á Man cười lớn: "Cục trưởng đại nhân, tao cũng chỉ là phòng vạn nhất thôi, chúng tao ăn cơm ngành này cũng không dễ dàng gì, bất cứ lúc nào cái đầu cũng có thể nở hoa nên không thể không tính toán xa xôi được! Nếu như thật sự bị nở hoa thì cũng muốn tìm một thiên sứ nhỏ theo cùng ấy mà! Tao tính rồi, nếu như mày thật lòng muốn hợp tác với tao thì cả quá trình không quá hai tiếng đồng hồ, thế nên tao cài bom hẹn giờ tự động phát nổ là hai tiếng rưỡi sau. Tất nhiên ngòi nổ ở trong tay Harry, nếu như trong quá trình tao phát hiện ra cục trưởng Lục tỏ ra thông minh, muốn so tài trí với tao thì người ngu ngốc như tao đây chỉ có thể chịu lép vế mà thông báo cho Harry cho phát nổ thôi."
"Á Man!" Anh tức đến nghiến răng, trước mắt như xuất hiện hình dáng Đô Đô đáng thương bị trói với bom, lòng anh vô cùng xót xa.
"Cục trưởng Lục, tao khuyên mày vẫn nên bớt phí lời đi, tranh thủ thời gian đi, thời gian nói chuyện đã mất ba phút rồi, còn nữa, tao có ý tốt nhắc nhở mày, đừng nghĩ đến để người của mày cướp Đô Đô khỏi tay Harry rồi gỡ bom, cẩn thận kíp nổ đấy.. Tao cũng không muốn hợp tác của chúng ta dừng ở đây đâu, đúng rồi, tao còn chưa biết người mày mang đến có phải là con trai tao không đấy, để tao nói chuyện với nó đi."
Á Man còn đang lảm nhảm không ngừng thì Lục Hướng Bắc quay đầu giận giữ gầm lên: "Xuất phát!"
Sau đó vụt lên xe nhanh như tên bắn, để di động bên tai Lutz, trầm giọng ra lệnh: "Nói tiếng Trung!"
Lutz nhìn anh, nói chuyện với Á Man bằng tiếng Trung, sau khi Á Man xác nhận Lutz đã bị dẫn ra thì mới để Lutz gọi Lục Hướng Bắc nghe điện thoại.
"Cục trưởng Lục, cứ cách mười phút tao muốn nói chuyện điện thoại với con trai tao một lần!" Á Man đưa ra yêu cầu.
Lục Hướng Bắc cắn răng: "Á Man. Mày chơi đủ chưa hả?"
"Hì, cục trưởng Lục thông minh tuyệt đỉnh, tao sao mà biết được mày liệu có đánh tráo giứa đường hay không chứ?
" Á Man, mạng con trai tao nằm trong tay mày, tao có thể làm gì được chứ? "Lục Hướng Bắc chưa bao giờ tức giận hổn hển như thế này, nếu như không phải có cấp dưới ở đó thì anh chắc chắn đã mất kiểm soát rồi!
" Ha ha ha! "Á Man cười lớn không kiêng nể:" Biết thì tốt, đúng rồi, mấy cảnh sát trên xe của mày có đáng tin không? Tao rất lo lắng cho tiền đồ của cục trưởng Lục đấy! "
" Yên tâm! "Anh rít từng từ qua kẽ răng:" Tao sẽ làm mày vừa ý! "
Anh cúp điện thoại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, anh nói với cảnh sát lái xe:" Lái nhanh một chút! Mau lên! Bật còi cảnh sát đi! "
" Rõ! "Lái xe mở còi cảnh sát, xe chạy như bay theo lộ trình đã đã đặt trước.
Như yêu cầu của Á Man, cứ mỗi mười phút Á Man lại nói chuyện điện thoại với Lutz một lần, chỉ nói chuyện bằng tiếng Trung, đến địa điểm định trước cũng không nói gì khác.
Bốn mươi phút sau, xe áp tải tù nhân đã đến địa điểm giao hẹn trước, chính là công trường vừa phá bỏ.
Bốn phía nơi này đều là tường gạch đổ nát, tuy nhìn có vẻ trống trải nhưng lại rất dễ cho người ra trốn.
" Chậm một chút! "Lục Hướng Bắc ra lệnh lái xe chậm lại, cảnh sát lái xe nhìn ra ngoài nhưng ngoài vài công nhân kiến trúc và vài xe lẻ tẻ đi lại thì không có gì bất thường cả.
Anh đang nghi ngờ thì di động lại kêu lên, anh cầm lấy rồi nghe máy, không vui vẻ cố đè giọng xuống:" Có việc gì? "
" Ha ha, cục trưởng Lục, tôi nhát gan sợ nơi mày chỉ định có mai phục, thế nên xe của mày lái về phía trước đi, cứ đi thẳng, khi nào nên xuất hiện thì tao sẽ xuất hiện! "Giọng nói chậm rãi của Á Man vang lên.
" Á Man, mày rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây? "Anh tức giận.
" Ha ha, cục trưởng Lục đừng tức giận mà, dù sao cũng là cướp tù thì cướp ở đâu mà chẳng là cướp.. đạt được mục đích là được, còn mày thì chỉ cần đón được con trai về là được, mày nói đúng không? "
Lục Hướng Bắc hừ lạnh, tức giận cúp điện thoại, nói với lái xe:" Tiếp tục lái về phía trước, tăng tốc đi! "Nói xong, đôi mắt đen của anh nhíu lại, loé lên một nụ cười lạnh khó nhận ra.
Xe tù nhân tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau thì đến một trung tâm thương mại, cũng vừa sắp đến giữa trưa, dòng xe cộ đông đúc nên xe tù nhân cũng bị ép phải đi chậm lại.
Đúng lúc này có mấy chiếc xe ngược chiều tiến về phía xe tù nhân, cửa sổ xe mở ra, bên trong có người rút súng bắn về phía xe tù nhân.
Tiếng súng vang lên làm nhất thời mọi thứ loạn hết lên, người đi đường bị kinh sợ vội trốn vào các cửa hàng hai bên đường, những cửa hàng lớn cũng phản ứng rất nhanh, tiếng súng vừa vang lên liền vội đóng cửa hàng lại.
Những thứ bất động lại là dòng xe, nhất thời