Cuối cùng Đồng Nhất Niệm đột nhiên xông đến mở ra.
"A.." Cùng với tiếng hét của Đồng Nhất Niệm, chiếc hộp cũng rơi xuống đất, bên trong lăn ra một miếng thịt có máu.
"Đừng sợ, đừng sợ! Không phải đâu.. Không phải đâu." Lục Hướng Bắc ôm cô vào lòng, giữ đầu cô, ấn mặt cô vào ngực mình.
Tuy nói là không sợ nhưng mặt anh cũng tái đi, cả người toát mồ hôi lạnh, toàn thân như bị khí lạnh tấn công, đến bây giờ trái tim vẫn đập dồn dập.
Đồng Nhất Niệm dựa trong lòng anh, toàn thân run rẩy mạnh mẽ, không nói nổi một câu, chỉ run rẩy không ngừng.
Anh cúi đầu xuống hôn lên bên mặt cô, định dùng sự dịu dàng của mình an ủi cô, tay trượt từ gáy cô xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như khi còn nhỏ bị dọa sợ người lớn thường làm vậy.
"Đừng lo.. Không phải đâu.. Chỉ là thịt lợn thôi.. Em nhìn kĩ đi.. Chỉ là thịt lợn thôi.." Anh vừa hôn cô vừa nói thầm thì, vỗ về trái tim cô.
Cô vẫn luôn không dám quay đầu nhìn thêm lần nữa, nghe lời anh mới cố gắng quay mặt ra nhưng miếng thịt bầy nhầy đầy máu kia vừa mới vào tầm nhìn thì cô đã lập tức đẩy Lục Hướng Bắc ra, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, cháo thịt nạc vừa ăn vào đã nôn ra hết sạch.
Nhưng khi cô nhìn thấy trong đống nôn kia có thịt nạc giống miếng thịt gửi đến thì cô nôn càng ghê hơn, cô bám vào cánh tay Lục Hướng Bắc nôn mọi thứ trong dạ dày ra giống như dời núi lấp biển, đến khi trong bụng không còn gì có thể nôn nữa thì lại tiếp tục nôn khan.
Mẹ nhỏ và Đàm Uyển mang cho cô cốc nước và khăn giấy đến, Lục Hướng Bắc đích thân thử cho cô uống nước nhưng lại bị cô gạt đi, cốc nước cũng rơi ra đất, sau đó cô vừa khóc vừa chạy vào trong nhà.
Lục Hướng Bắc cau mày, nhìn bóng lưng cô, anh biết lúc này có khuyên cô cũng vô dụng nên chỉ nhờ Đàm Uyển và mẹ nhỏ tiếp tục để ý đến cô, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Ánh mắt anh lại quay về chiếc hộp thịt lợn trên đất, bên trong hình như còn có một mảnh giấy dính máu, anh nhặt lên, trên đó viết: Cục trưởng Lục có bị dọa đến toàn thân đẫm mồ hôi không? Ha ha ha, không phải là tôi dọa anh đâu, chỉ là nghĩ nếu như hôm nay cho người mang cho mày một quả bom thì sẽ ra sao? Nếu như thật sự là thịt của công tử nhà mình thì sẽ ra sao? Ha ha ha, cục trưởng Lục, tôi đợi tin tức của anh.
Tuy không kí tên nhưng anh cũng biết ngay là ai.
Anh vo giấy lại ném vào đống thịt, ngón tay đã dính máu, anh cố đè giọng xuống nói: "Thành Chân, ném cái này đi! Mẹ, từ giờ đừng mua thịt lợn nữa!"
Anh giống như tránh ôn dịch vội vàng tránh xa đống thịt kia, anh đi vào trong nhà tìm Đồng Nhất Niệm, trong phòng ngủ không có người, anh quay người đến phòng trẻ con thì thấy Đồng Nhất Niệm đang nằm nghiêng bên cạnh Đồng Đồng, vẫn khóc và run rẩy như cũ.
Tối qua anh về muộn cũng không biết trước khi ngủ Đồng Đồng có quấy không nữa nhưng sáng sớm nay thì có nghe thấy tiếng khóc lớn, cũng không biết là có phải thẳng bé cảm nhận được anh trai không ở bên cạnh nên mới quấy không nữa?
Đứng bên ngoài phòng ngủ, cảm giác bất lực lại ùa đến với anh, anh không đi lên trước chỉ nhìn kĩ Đồng Nhất Niệm một lúc rồi nhanh chóng trời khỏi nhà.
Ngày hôm nay anh cứ ở trong cục từ sáng đến tối, cách thời gian hẹn với Á Man một tiếng thì anh không ngừng nhìn di động trên bàn, đợi nó vang lên.
Anh đã ngồi một tư thế quá lâu nên anh đứng dậy đi về phía cửa sổ đứng thẳng ở đó.
Anh lặng lẽ nhìn ra xa, đèn khung cửa tối qua đột nhiên sáng lại đột nhiên tắt lúc này vẫn tối om.
Trái tim anh nhất thời giống như một cái động tối khổng lồ muốn nuốt chửng anh.
Bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên giữa văn phòng yên tĩnh nghe rất nhức tai, anh bước như tên bắn qua đó, lập tức nhận cuộc gọi, người gọi điện đến quả nhiên là Á Man.
"Cục trưởng Lục, đến lúc rồi, đã nghĩ kĩ chưa?"
Anh ngẩng đầu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, hai đầu lông mày nhíu chặt: "Tao trước tiên muốn xác nhận con trai tao không sao."
"Được! Harry, bế nó qua đây!"
Harry.. Cái tên này làm lông mày anh hơi nhảy lên.
"Đến rồi đây! Mau gọi ba đi! Mau gọi ba đưa con về nhà đi, bảo bối à!" Giọng của Á Man có chút cổ quái.
Không biết từ ba này có phải làm Đô Đô cảm thấy thân thiết không mà phía bên kia điện thoại quả thật đã phát ra âm thanh gần giống vậy, nghe có vẻ rất thân thiết, âm thanh đại loại như "Pa.. Pa" hay là "Ba.. Ba" hoặc có thể là "A.. A".
Trong lòng Lục Hướng Bắc bỗng nhiền tràn đầy xót xa, đây là Đô Đô đang gọi anh sao? Thật sự đang gọi ba sao? Nếu như phải thì anh có nằm mơ cũng không ngờ tới lần đầu tiên Đô Đô cất tiếng gọi anh lại là trong tình huống này.
Bảo bối à, ba xin lỗi con.
Trong lòng anh tự oán trách.
"Thế nào? Nghe thấy chưa, cục trưởng Lục, tao là một người giữ chữ tín, hi vọng cục trưởng cũng giữ chữ tín như vậy!"
Giọng nói của Á Man đã thay thế tiếng i a của Đô Đô, kéo anh từ trong đau khổ trở về thực tế.
Giống như trải quả sự giằng co kịch liệt, anh cuối cùng lên tiếng: "Vô tội được thả là không thể nào, cũng không thực tế, mười giờ sáng mai, tao sẽ nghĩ cách để Lutz chuyển từ nhà giam số hai sang nhà giam số một,