Nói đến kết hôn làm cô nhớ đến một đôi khác, đó chính là Tiểu Đỗ và Đoàn Lâm Lâm, khi họ tổ chức hôn lễ cô đang cai nghiện trong bệnh viện nên không đến được, có chút đáng tiếc, nhưng Tiểu Đỗ tất nhiên là có thể hiểu cho cô, nhưng còn hôn lễ của Di Đóa này thì không còn lí do nào để không tham gia cả.
Di Đóa nói muốn cô mang các con đến sớm một chút nhưng cuối cùng cô vẫn để các con ở nhà, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nên bây giờ cô luôn muốn giấu các con đi.
Đối với việc này Lục Hướng Bắc cũng không có ý kiến gì, việc gì cũng cần phải có một quá trình, anh hiểu được.
Hôn lễ cũng khá náo nhiệt, đến cả Đàm Uyển cũng tham gia, bởi khi ở Pháp Đàm Uyển cũng rất chăm sóc Thành Chân.
Cô cùng Lục Hướng Bắc ở hai bên Đàm Uyển cùng đến hôn lễ, lại còn được sắp xếp ở vị trí khách quý nữa, cô không biết bản thân rốt cuộc được coi là gì nữa.
Bàn khách quý có cha mẹ Di Đóa ngồi, đều là những người lớn tuổi thật thà, biết được người trước mắt này là cô bạn thân kiêm bà chủ vẫn luôn đối xử rất tốt với con gái mình nên rất khách khí, lại thấy khí chất bất phàm của Đàm Uyển lại càng không dám lỗ mãng, lúc sau Đàm Uyển tự mình giới thiệu thì họ mới biết Đàm Uyển là ân nhân của con rể mình, cũng gần như là mẹ nuôi nên lại liên tục xin lỗi vì thất lễ.
Đàm Uyển cười giới thiệu: "Đây là con trai tôi, là anh em tốt của Thành Chân, còn Niệm Niệm là con dâu tôi lại là chị em thân thiết với Di Đóa nhà hai người, chúng ta chính là người một nhà rồi!"
Con dâu..
Đồng Nhất Niệm thầm đọc từ này, cũng không giải thích.
Tiệc rượu bây giờ trước khi chính thức bắt đầu thường có rất nhiều tiết mục, Đồng Nhất Niệm thấy người chủ trì cố ý làm khó chú rể, lại không thể nhớ được khi xưa tiệc cưới của chính mình như thế nào nữa, cô chỉ nhớ ba cô cười rất vui vẻ, Lục Hướng Bắc cũng cười liên tục.
Khi đó chắc cô không để ý Lục Hướng Bắc, vậy nên mới không nhớ được, hôn lễ giống như một bộ phim không liên quan gì đến mình vậy, cô chỉ là khách mà thôi nhưng về sau rốt cuộc lại thế nào, cái tên Lục Hướng Bắc này đã dần xâm nhập vào huyết quản của cô rồi sao?
Bỗng nhiên vang lên tiếng ồ vang dội cắt đứt suy nghĩ của cô, thì ra Thành Chân đang hôn cô dâu dưới sự bức ép của người chủ trì, người lãnh cảm như Thành Chân vậy mà lại làm ra được hành động như vậy trước quần chúng cũng coi như là hiếm có rồi.
Cô nhìn thấy trên mặt Di Đóa là nụ cười vừa hạnh phúc vừa xấu hổ, người ta đều nói ngày làm cô dâu chính là khi người con gái xinh đẹp nhất, Di Đóa hôm nay đúng là rất rực rỡ, còn cô thì sao? Cô có từng xinh đẹp như vậy không?
Nghi lễ bắt đầu tiến hành cao trào thứ hai, người chủ trì nói: "Hôm nay, chú rể của chúng ta còn chuẩn bị một món quà thần bí cho cô dâu, nghe chú rể nói, nhất định sẽ cho cô dâu một bất ngờ, bây giờ hãy cho chúng tôi xem món quà này là gì đi! Nào, xin mời chú rể!"
Chỉ thấy Thành Chân lấy ra một chiếc hộp được gói rất tinh xảo, đưa cho Di Đóa trước mặt mọi người.
Di Đóa cũng đầy thắc mắc nhưng vẫn rất hạnh phúc nhìn Thành Chân, Thành Chân trước giờ đều không phải là một người lãng mạn, vậy mà cũng tạo ra những bất ngờ sao?
"Mở đi, mở đi, mở đi!" Những đồng nghiệp cũ của Đồng thị bắt đầu ồ lên.
Di Đóa không thể làm gì khác đành đỏ mặt mở giấy gói ra rồi lại mở chiếc hộp nhỏ ra, lấy ra một chiếc bình đựng đầy hạc giấy.
Di Đóa bất ngờ: "Đây chẳng phải là của em sao? Sao lại ở chỗ anh vậy?"
"Anh trộm đấy!" Thành Chân cười thần bí.
Người chủ trì rất nhanh nhạy bắt được khoảnh khắc này: "Chờ đã, chờ đã, sao tôi lại cảm thấy bên trong có một câu chuyện nhỉ? Các vị khách quý nói có đúng không? Chú rể phải thành thật kể câu chuyện này cho chúng tôi nghe đi nào!"
Thành Chân vốn cũng định là sẽ "khai thật để được khoan hồng" nên nhìn thẳng vào Di Đóa đầy tình ý: "Đúng vậy, thứ này chính là của em, anh đã đếm, tổng cộng có hơn bảy trăm con hạc, cũng có nghĩa là, mỗi ngày một con, em đã âm thầm gấp trong hai năm rồi, nhưng em lại không dám đưa cho anh. Trước khi gấp một con, em đều viết lên một câu muốn nói cho anh nghe, nhưng em cũng chưa từng nói cho anh biết. Điều anh muốn nói là: Di Đóa, anh là một người đàn ông ngốc nghếch, có rất nhiều chuyện em không nói ra thì anh sẽ không hiều được, thế nên từ nay về sau, em có yêu cầu gì với anh thì nhất định phải nói cho anh biết, anh mời tất cả khách khứa làm chứng, chỉ cần là yêu cầu mà em đưa ra thì anh sẽ hoàn thành một cách vô điều kiện."
Lời tỏ tình này không chỉ làm cho Di Đóa nước mắt đầy mặt mà cả khoang mắt của Đồng Nhất Niệm cũng trở nên ẩm ướt, cô trước giờ không biết là người lạnh lùng như Thành Chân lại có thể tỏ tình ướt át đến như vậy.
Người chủ trì cũng rất thức thời điều chỉnh không khí, đồng thời thừa thắng xông lên: "Đúng là một câu chuyện làm người ta cảm động, nếu như chú rể không ngại thì chúng tôi có thể mời chú rể mở một con hạc ra xem được không, bên trong viết gì vậy?"
Thành Chân nhờ người chủ trì giúp anh cầm mic rồi vươn tay vào chiếc bình tùy ý lấy một hạc giấy ra, đôi tay rất lớn nhưng khi gỡ giấy lại rất linh hoạt, rõ ràng là rất thành thạo.
"Ở trong đây có viết.." Người chủ trì định đọc nhưng rồi lại trả mic cho Thành Chân: "Vẫn là anh đọc thích hợp nhất."
Thành Chân cũng không đùn đẩy, đọc một cách diễn cảm: "Thích chính là như này, lặng lẽ yêu