Cô cảm thấy mình chắc là điên rồi mới đi xem phim cùng Lục Hướng Bắc.
Ở cửa phòng chiếu tình nhân đều là những cặp thanh niên, ai cũng ôm bỏng ngô đồ ăn vặt, có vài người còn ôm cả hoa, còn có người còn thân thiết như chốn không người.
Tất nhiên cũng có những người trung niên mang bạn gái đến, vừa nhìn là biết mang theo bồ nhí, cô và Lục Hướng Bắc nhìn thế nào cũng thấy không thuộc loại nào cả.
Lục Hướng Bắc thế mà còn đi mua bỏng ngô đến.
Là trí nhớ của cô không tốt hay mặt trời mọc từ đằng tây rồi? Cô nhớ lần trước cùng anh đi xem phim, anh thà chết cũng không mua bỏng ngô cơ mà.
"Đi thôi!" Anh dắt tay cô, tay trái ôm một bọc bỏng ngô rất buồn cười, kéo cô cùng vào phòng chiếu phim.
Anh đang làm gì vậy? Đang muốn nói với cô anh có thể làm mọi việc vì cô sao? Kể cả là chuyện mà anh ghét nhất sao?
Thật ra việc này không liên quan gì đến bỏng ngô cả, cô cũng không phải thật sự muốn ăn bỏng ngô, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ muốn anh vì cô mà thay đổi bản thân, việc đó sẽ làm cả hai bên đều không vui vẻ. Anh sẽ vì vậy mà phải cẩn thận từng chút một, cô cũng sẽ thấy không yên, nếu như vậy chỉ càng mệt mỏi thêm mà thôi.
Vì thế bỏng ngô tối nay cô không ăn miếng nào cả.. thật sự không muốn thứ mà anh mang đến một cách miễn cưỡng.
Đúng là đang chiếu phim hot hiện nay, lại còn có rất nhiều cảnh rất lớn gan, rất hợp với các cặp tình nhân.
Cô còn chưa từng cùng Lục Hướng Bắc xem qua loại phim ở mức độ này nên sắc mặt cũng đỏ ửng cả lên, còn có chút không được tự nhiên, thậm chí còn ngồi không yên nữa.
Cô luôn cảm thấy Lục Hướng Bắc trong khi xem phim vẫn luôn nhìn cô, cô sao có thể thoải mái được đây? Mắt cô nên để chỗ nào đây? Nhìn thẳng màn hình thì có làm anh cảm thấy mình đã xem cảnh này quá nhập tâm không, nhưng nhìn chỗ khác thì lại có chút giấu đầu hở đuôi, cô lại càng không dám nhìn anh.
Cuối cùng vẫn là giả vờ ăn thứ gì đó cho xong.
Cô vẫn không dám nhìn anh, tay vươn ra giả vờ muốn ăn bỏng ngô, cô nhớ là Lục Hướng Bắc cầm bỏng ngô bằng tay gần cô, nhưng sau khi sờ loạn dưới ánh sáng nhập nhoạng thì mãi vẫn không sờ được bỏng ngô mà lại sờ được tay anh.
Cô cảm thấy không đúng lắm lập tức rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt.
Nghĩ đến Lục Hướng Bắc là người lưu manh thành tính, lại nghĩ đến trong gian phòng tình nhân này chuyện gì cũng có thể xảy ra được nên cô bị sợ vội nói: "Buông tay ra!"
Bên tai lại vang lên giọng của anh, trong bóng tối còn mang theo hương vị khác: "Làm sao vậy? Xem đến cảnh hạn chế nên sờ loạn sao?"
Mặt cô "vụt" đỏ ửng, may mà trong phòng chiếu rất tối nên không nhìn thấy được.
"Ai sờ loạn chứ? Ai giống anh đâu!" Cô ra sức rụt tay lại.
"Giống anh sao? Giống anh là ngồi yên không loạn.." Anh lại cười nhẹ vẻ rất muốn ăn đòn.
Cô tức giận, nói bừa: "Tất nhiên rồi, người vì thanh tẩy những trang mạng đen mà đường hoàng xem vô số H như anh em sao dám so sánh chứ!" Tên lưu manh lớn như anh mà còn dám nói bản thân ngồi yên không loạn sao? Có mà loạn sâu đến nỗi có thể tự thu tự phóng rồi ấy chứ.
Anh lại chỉ cười không nói gì.
Không nói gì là có ý gì đây?
"Mau buông tay em ra, người ngồi yên không loạn!" Cô thấp giọng đe dọa.
Anh nắm chặt không buông: "Anh cảm thấy chúng ta bắt đầu từ cầm tay thì tốt hơn."
Cô không nói được gì, ai muốn cùng anh bắt đầu từ nắm tay chứ.. lưu manh bắt đầu giả vờ thuần khiết rồi sao: "Ai muốn cùng anh bắt đầu từ nắm tay chứ?"
"Lẽ nào em muốn tiến thêm một bước nữa sao?" Trong bóng tối, đôi mắt của anh như phát sáng.. được rồi, cô đã quên mất anh là lưu manh.
Cô ngậm chặt miệng không nói gì nữa, vào lúc quan trọng thì chuông di động đã cứu cô, cô vội vàng nghe máy, đầu tiên là nghe thấy tiếng con khóc ầm ĩ động trời, sau đó là tiếng của Đàm Uyển vang lên: "Niệm Niệm, con mau về đi, Đồng Đồng bị ngã, khóc rất lớn.. không biết có bị thương ở đâu không nữa."
"Hả? Vậy thì mau đi bệnh viện đi ạ!" Đồng Nhất Niệm lo đến lập tức đứng dậy: "Đến bệnh viện ngay đi ạ, con cũng sẽ nhanh chóng đến bệnh viện!"
"Ừ, đang trên đường đến bệnh viện rồi!"
"Được ạ, con sẽ đến ngay!" Cô nói xong lập tức quay đầu nói với Lục Hướng Bắc: "Mau, Đồng Đồng bị ngã rồi, chúng ta mau đế bệnh viện!"
Lúc này giữa hai người lại không có chút ngăn cách nào, cô là mẹ của Đồng Đồng, anh là ba của Đồng Đồng, hai trái tim như một nhanh chóng đến phòng cấp cứu bệnh viện.
Nhưng khi họ nhìn thấy Đồng Đồng thì tên nhóc này đang ngồi trên đùi Đàm Uyển, cười hi hi với bác sĩ đối diện, lại còn lấy tay muốn bắt lấy kính mắt của bác sĩ nữa.
Nhìn như vậy chắc là không sao rồi.
Trái tim lo lắng của hai người cũng dịu xuống, Đồng Nhất Niệm trước tiên bế lấy Đồng Đồng từ trong lòng Đàm Uyển, phát hiện bên trái trán của Đồng Đồng có một cục u nhỏ, lại còn hơi tím bầm, trong lòng lại xót con, cô hỏi Đàm Uyển: "Mẹ, Đồng Đồng thế nào rồi ạ?"
Đàm Uyển vội nói: "Không cần lo lắng, chỉ là u một cục thôi, những cái khác không sao cả!"
Bác sĩ cũng cười: "Không sao nữa rồi, nhìn thằng bé sinh khí dồi dào như vậy là biết