"Được thôi, nhưng em không mệt sao? Em ngủ một chút đi!" Ngày đêm chăm sóc anh, không mệt mới lạ đó!
Nhưng anh vừa tỉnh lại, cô không nỡ ngủ một mình, chỉ muốn lúc nào cũng nhìn thấy anh, có nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Cô kiên quyết lắc đầu: "Không đâu, em không mệt!"
"Không mệt sao?" Anh cúi xuống nhìn cô rồi cười nói: "Vậy thì công việc của em còn chưa làm xong đâu, tiếp tục đi!"
"Việc gì cơ?" Cô nhất thời không nhớ ra, ngạc nhiên hỏi anh.
Anh chu môi tỏ ý cô nhìn về cái chậu nước bê cạnh.
Cô vội nhận ra ý anh là việc lau người sao? Mới lau được nửa người phía trên, còn bên dưới vẫn chưa lau.
"Lưu manh thối!" Cô lườm anh, giận hờn.
Anh thích nhất vẻ mặt vừa yêu kiều vừa giận dữ này của cô, cứ luôn làm trái tim anh ngứa ngáy, muốn cắn lên mặt cô, trong lòng nghĩ vậy thì sao lại không hành động được?
Anh không hề do dự cắn lên mặt nóng bừng của cô, thấp giọng nói: "Anh là người đàn ông lưu manh, em là người phụ nữ lưu manh, chúng ta đúng là hợp nhất, số trời đã định là vợ chồng!"
Lại là câu này.
Vợ chồng trời định, cô rất thích mấy chữ này!
Cô ngẩng đầu lên vừa hay gặp phải ánh mắt thâm tình và nóng bỏng của anh, trong lòng rất xúc động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Anh rất bất ngờ, sự nhiệt tình này lại không hề giống với khi cô "sàm sỡ" anh, đúng là đãi ngộ hiếm có mà.
Nếu như không phải anh bây giờ không tiện thì thật muốn đè cô xuống yêu thương một trận, nói cũng phải, anh đã lâu lắm không yêu cô rồi.
Đồng Nhất Niệm nhìn ra thứ gì đó xấu xa trong mắt anh, đôi tay mềm mại của cô lập tức che mắt anh lại cảnh cáo: "Không được nghĩ lung tung, đứng đắn chút đi, anh đang là bệnh nhân đấy!"
Trong lòng cô phỏng đoán, không biết những thứ vớ vẩn anh đang nghĩ lúc này có ảnh hưởng đến sự hồi phục của anh không nữa? Hơn nữa, các chức năng của anh bây giờ đã bình thường chưa?
Trong lúc đang nghĩ thì đùi cô lại không nhịn được chạm vào.. của anh.
Anh cười ra tiếng: "Đừng thử nữa, em lau cho anh đi rồi cởi luôn ra nhìn trực tiếp không phải sẽ biết sao?"
Mỗi một động tác nhỏ có ý đồ của cô đều bị anh nhìn thấu, nhìn thấu thì cũng thôi đi anh lại còn nói ra miệng nữa chứ!
Nhưng cuối cùng cô vẫn làm theo lời anh nói, hoàn thành nốt công việc của cô.
Đêm nay cứ nói chuyện suốt đến tận nửa đêm, hai người họ chưa bao giờ nói chuyện thành thật với nhau như vậy, dù là anh hay cô đều cảm thấy khoảnh khắc này mới chính là khi hai trái tim hòa vào nhau.
Lục Hướng Bắc dù sao cũng còn mệt nên đến nửa đêm lại càng buồn ngủ, còn cô đang nằm bên cạnh người mình yêu nên những lời nói thủ thỉ của anh giống như chiếc nôi làm cho cả người cảm thấy yên tâm và ngọt ngào vậy, vì thế tuy cô cố chống đỡ nhưng cũng đã mệt mỏi nhiều ngày rồi nên cũng để mặc bản thân cùng rơi vào giấc mộng với anh. Đêm nay liệu họ có mơ cùng một giấc mơ không? Trong mơ cả hai vẫn ôm chặt lấy nhau chứ? Giấc mơ như vậy chắc chắn sẽ đẹp đến cực điểm, nếu không thì sao hai người lại ngủ say đến vậy chứ? Ngày hôm sau khi mọi người đến thăm họ rồi mà hai người vẫn còn ngủ rất say.
Lục Hướng Bắc bỗng cảm thấy bên má có thêm thứ gì đó mềm mại, lại còn âm ấp nữa, sau đó một giọng non nớt vang lên bên tai "ba.. ba"
Anh mới chỉ được nghe con trai gọi "ba" qua điện thoại, nghe qua điện thoại tuy là rất vui mừng nhưng vẫn chưa bõ nghiện, lúc này đang đánh thức anh dậy khỏi giấc mơ lại là giọng nói rất chân thực, đến cả hơi thở của con trai anh cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Anh vô cùng vui mừng vội mở mắt ra, đang bám bên người anh chẳng phải là Đồng Đồng sao?
"Con trai, bảo bối à, ba nhớ các con chết mất!" Anh lập tức ôm lấy Đồng Đồng.
Mọi người trong nhà đều cùng đến thấy anh đột nhiên tỉnh lại thì vô cùng bất ngờ, tất cả đều quây lại hỏi hết cái này đến cái khác làm Đồng Nhất Niệm cũng tỉnh dậy trả lời thay chồng, còn Đồng Đồng thì cười khanh khách trên người ba.
Bỗng nhiên mắt của Đồng Đồng quét ra xung quanh, ánh mắt dừng trên người Đàm Uyển, bắt đầu gọi: "Bà."
Thằng nhóc mới một thời gian ngắn không gặp mà đã thay đổi nhiều quá, nói được ngày càng nhiều rồi.
Đàm Uyển nghe thấy cháu trai bảo bối gọi mình cũng không cần biết là có việc gì liền đáp lại ngay.
Đồng Đồng chỉ đồ trong tay bà rồi gọi "túi túi túi"
Trong tay Đàm Uyển đang cầm một túi bánh bao thịt, đây chính là món Đồng Đồng gần đây thích ăn nhất, ban đầu là ông Lục thích ăn nên thử đưa cho Đô Đô và Đồng Đồng ăn, Đô Đô trước giờ đều không quá cầu kì trong ăn uống nhưng Đồng Đồng tuy mới tí tuổi lại đã có những đặc điểm của người thích ăn uống rồi, cứ vậy mà lại giống ông nội mê cái món bánh bao thịt này.
Đàm Uyển tưởng thằng bé muốn ăn liền lấy bánh bao thịt ra muốn bón cho thằng bé nhưng thằng bé lại liên tục lắc đầu rồi tự mình cầm lấy.
Đàm Uyển cũng không hiểu thằng bé muốn làm gì liền đưa cả bánh và giấy cho thằng bé, kết quả là thằng bé cầm lấy rồi giơ về phía miệng ba muốn cho ba ăn.
Lục Hướng Bắc xúc động đến không nói thành lời, đứa con trai này thật là tri kỉ quá đi mất. Tuy anh không muốn ăn nhưng con trai bón cho thì dù có là thuốc độc anh cũng sẽ ăn, anh lập tức cắn một miếng thật to, bánh bao mềm mềm lại còn hơi ấm ấm.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh này đến ngây người, Đồng Đồng